Chương 14: Hot search mới

"Tao ra ngoài mua đồ ăn sáng".

"Không cần đâu, để tao gọi đồ ăn mang tới tận nhà".

Triệu Lâm Tô đứng bên cửa thay giày, thay xong rồi đứng lên cầm theo gói đồ ăn cho chó: "Vẫn nên xuống một chuyến thì hơn, chó con còn đang chờ ăn sáng".

Thẩm Ngôn: Đừng tưởng tao không hiểu mày đang ám chỉ cái gì.

Đối với công kích ngôn ngữ ấu trĩ này, Thẩm Ngôn khịt mũi coi thường không thèm ngó tới, cậu không chấp nhặt với Triệu Lâm Tô, hừ, chó đi cho chó ăn thôi mà.

Triệu Lâm Tô cho chó ăn quay trở về còn mang theo bánh bao chiên ở cửa hàng gần khu chung cư mà Thẩm Ngôn rất thích. Thẩm Ngôn ngửi thấy mùi hương đã khoan khoái, nhanh chóng hỏi thêm: "Có nhớ lấy thêm giấm của nhà họ về không đấy?"

Triệu Lâm Tô đặt túi lên bàn: "Có giấm, có ớt, có tương".

Hai mắt Thẩm Ngôn sáng bừng: "Người anh em tốt, mày thật hiểu tao!"

Triệu Lâm Tô cười một tiếng: "Hiểu mày hay hiểu bánh bao?"

"Đều hiểu đều hiểu".

Thẩm Ngôn đặt nạng sang bên ngồi xuống, "Mau mau, phải hưởng thụ thời khắc này".

Bánh bao chiên vẫn còn nóng, lớp da bên ngoài vàng xốp giòn, vừng đen rắc bên trên thơm đến ngạt mũi. Cậu cắn một miếng xuống, nước thịt tươi ngon lan ra bốn phía, Thẩm Ngôn vừa ăn vừa than: "Vẫn là quán này ăn ngon nhất, thịt lợn nhà họ tươi ngon cực kỳ".

Triệu Lâm Tô vừa ăn vừa lắc đầu: "Vốn là cùng một gốc, sao vội vã chiên nhau".

Thẩm Ngôn hừ một tiếng lườm hắn: "Đừng tưởng rằng chân tao bong gân thì tay không cầm nổi dao nữa".

Hai người họ vừa ăn vừa trò chuyện. Ăn xong, "người khuyết tật" Thẩm Ngôn bị đuổi về phòng nghỉ ngơi, Triệu Lâm Tô ở lại bên ngoài dọn dẹp.

Thẩm Ngôn quay về phòng của mình ngồi xuống ghế, gác chân lên sofa, dựa lưng ngửa người, thoải mái lắc lư chiếc ghế.

Nỗi khó chịu vướng bận cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất trong lòng cậu.

Cứ quên nó đi thôi.

Đến chướng ngại qua đêm cùng giường cũng xong rồi còn có gì là không thể. Hai người họ vẫn như trước đây, cùng nhau ngủ một đêm, không hề có bất cứ chuyện kỳ lạ nào.

Quan hệ của họ tốt đẹp bền vững tự nhiên như vậy.

Trong thế giới ảo tưởng xuất hiện thứ gì cậu không thể quản lý được nó, thế thì cứ quên nó đi! Đừng tự làm khó xử mình.

Thẩm Ngôn lớn tiếng gọi: "Dọn dẹp xong chưa?"

Chốc lát sau, Triệu Lâm Tô lết dép lê tới: "Sao?"

"Xem phim mới không?"

Triệu Lâm Tô cười nói: "Nói cho rõ ràng, phim gì đấy?"

"Phim bình thường!" Thẩm Ngôn cũng không nhịn được, ngượng ngùng cười cười: "Mày đang suy nghĩ cái gì đấy?"

"Ai biết được thế nào mới là bình thường đối với mày".

Triệu Lâm Tô tựa bên cửa: "Phim gì?"

"Không biết, chúng ta cùng nhau xem thử xem. Mở mấy bộ phim hot trong tháng lên chọn một bộ, luận văn mày cũng đã được đăng rồi, không nên tự khao cho chính mình một bữa sao?"

Triệu Lâm Tô buông tay đi tới ngồi xuống ghế sofa: "Tháng chín có phim gì mới?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!