Nước từ vòi hoa sen rào rào chảy xuống, toàn bộ phòng tắm đều bốc lên hơi nóng mờ mịt, Diệp Khai mệt đến mức ngay cả đầu ngón tay cũng không nhấc lên nổi, mặc cho Trần Hựu Hàm giúp cậu tắm táp. Họ làm loạn một trận trong văn phòng, da thịt phần đùi trong của cậu còn chưa tan hết bầm đã có thêm dấu vết mới, phát hiện thấy Trần Hựu Hàm bắt đầu nổi lên tâm tư mờ ám một lần nữa, Diệp Khai hoảng đến mức muốn cào cửa phòng tắm bò ra ngoài ngay lập tức.
Trần Hựu Hàm sợ cậu trượt chân, ôm ngang cậu rồi dẫm chân lên khăn, trong ánh mắt kinh hoàng của Diệp Khai cười đến mức run tay suýt nữa thì làm ngã cậu.
" Hựu Hàm ca ca, cứ thế mãi, em, em, em, em, em sẽ không cao được mất, em, em..."
Trần Hựu Hàm thả cậu xuống. Diệp Khai chống tay lên bồn rửa mặt nhìn thẳng hắn, mới nhìn một cái thì đến cả chân cũng mềm, tay cậu nắm chặt mặt bàn, suýt chút nữa thì khóc lên: "Anh, anh là đồ biếи ŧɦái!"
Một chiếc khắn tắm to đùng trùm lên cậu, Trần Hựu Hàm vừa lau khô người cho cậu vừa cười đến bất lực: "Đây là phản ứng bình thường khi tắm rửa thôi mà, em học tiết sinh lý kiểu gì thế hả?"
Diệp Khai nghĩ thầm ai mà thèm học tiết đó chứ, cậu toàn lấy đề toán ra để làm thôi.
Điều hoà trong phòng ngủ chính để nhiệt độ rất thấp, vì vừa mới tắm xong nên không còn quá buồn ngủ nữa, căn phòng rộng lớn hơn 300m vuông ấy vậy mà không có chỗ để ngồi, thế nào cũng phải chen sát sạt ngồi trên cùng một cái ghế sô pha. Diệp Khai cầm ipad trong tay tiếp tục theo dõi hạng mục, Trần Hựu Hàm ôm lấy cậu cùng xem, một lúc sau mới hỏi: "Không thấy chán chứ?"
"Vẫn tạm được, em học bằng cách ghi nhớ."
Trần Hựu Hàm cười: "Cứ thoải mái đi, dần dần tiếp xúc với các công việc trong hạng mục là sẽ quen ngay. Anh kêu Thẩm Nhu để mắt đến em mà, sao em lại không đi? Cô ấy có khá nhiều kinh nghiệm."
"Không cần đâu, Cố Tụ cũng rất tốt." Diệp Khai hờ hững trả lời, ngón tay cậu lướt qua trang khác, chợt nhớ ra gì đó, "Buổi tối anh ấy có thời gian rảnh nên đã hướng dẫn em xem bảng báo cáo."
"Ừ, xem được gì rồi?"
"Năm nay tập đoàn GC có một khoản công nợ đến kỳ hạn sao?"
"Thế mà lại bị em nhìn ra rồi." Giọng điệu hắn thì đúng chuẩn dỗ trẻ con, thế nhưng tay thì lại vén vạt áo thun của Diệp Khai lên, bị Diệp Khai giữ chặt lại phát một —
"Tỷ lệ nợ, xác suất chia lợi tức cổ phần, tiền mặt thu lại được, khoản nợ đến hạn, cho vay tín chấp, tài trợ hợp vốn ở nước ngoài …"
Diệp Khai thấy loạn thành một đống, cậu chỉ có kiến thức nửa vời, hỏi Cố Tụ cũng không thể khống chế được mức độ, một vài chi tiết dính dáng đến bí mật của tập đoàn, đến lúc đó Cố Tụ đáp cũng không được, mà không đáp cũng không xong, Diệp Khai liền dứt khoát không hỏi gì hết. Lúc này Trần Hựu Hàm hiếm khi được rảnh rỗi, Diệp Khai không khỏi tò mò: "Hựu Hàm ca ca, em không hiểu rất nhiều thứ, theo như trên giấy tờ thì lợi nhuận dự kiến hiện tại có vẻ như không thể trang trải hoàn toàn các hạng mục."
Nhưng trước mắt cậu lúc này chính là số liệu của tập đoàn thương mại, nó không bao gồm tài chính của những sản nghiệp khác của GC, cậu thấp giọng nói: "... Có phải em nhìn nhầm rồi hay không?"
Trần Hựu Hàm trầm mặc một lúc, trong mắt thoáng hiện lên vẻ tán thưởng: "Không đâu, chính là như em nói đấy, sau này anh sẽ lại dùng tín dụng ngân hàng để gây quỹ lần nữa."
"Chỉ riêng Lâu thôn đã là 150 tỷ rồi, cán cân có phải hơi cao không?"
"Bất động sản chính là như vậy. GC đang chuyển mình. Dòng tiền của bất động sản thương mại khá ổn định. Nếu dự án Lâu thôn được thực hiện tốt, tỷ trọng tài sản thương mại sẽ tăng dần trong tương lai, sau đó GC có thể chuyển đổi thuận lợi từ nhà đầu tư sang kinh doanh bất động sản thương mại. Từ đó về sau sẽ dần thoát thân, chuyển dần trung tâm sang du lịch văn hóa và vui chơi giải trí. "
"Tập đoàn thương mại vẫn chưa phải là chuyển mình thành công sao?"
"Tài sản ở nước ngoài và tài sản đầu tư từ các tỉnh khác đều là gánh nặng." Nói tiếp thì sẽ lại là những tri thức rất dài dòng, Trần Hựu Hàm không muốn nói chi tiết, hắn úp mặt vào tấm lưng gầy của Diệp Khai: "Bảo bảo, mình đi ngủ nhé?"
Diệp Khai đặt ipad xuống: "Đừng có gọi em là bảo bảo..."
"Sao vậy?" Trần Hựu Hàm nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt hơi thay đổi, hắn nghiêm túc nói: "Anh chưa từng gọi ai như thế."
"Không phải vậy... ai thèm quan tâm chuyện đó chứ!" Cậu lật người ngồi lên đùi Trần Hựu Hàm, tay áp vào lồng ngực hắn: "Chỉ có người lớn trong nhà mới gọi em như vậy..."
Trần Hựu Hàm cứ gọi như vậy mãi, thành ra cậu cứ bị hắn in lên ấn tượng sâu sắc. Mỗi lần nghe thấy Cù Gia gọi mình là Bảo bảo, trong đầu cậu toàn hiện lên cảnh tượng mình làm xằng làm bậy trên giường với Trần Hựu Hàm, đáp cũng không được mà không đáp cũng không xong.
Bàn tay Trần Hựu Hàm ngao du một vòng cơ thể dưới lớp áo phông của cậu, cũng không phải là trêu chọc gì, hắn thuần túy chỉ là thích loại đụng chạm thân mật này. Hắn đè thấp lưng Diệp Khai xuống, ghé vào tai cậu thì thầm: "Lần đầu tiên anh nghe thấy bà ngoại gọi em thế này ở Vancouver, từ lúc đó anh đã muốn gọi em là bảo bảo rồi."
Hắn vẫn còn nhớ buổi chiều khi đến Vancouver kia, xe thương mại từ sân bay lái ra, đằng xa có núi tuyết, lướt qua biển băng, hai bên đường trải đầy hoa hồng đỏ. Hắn nghe thấy Lan Mạn đứng sau hàng rào gọi Diệp Khai là "Bảo bảo", đống dây thần kinh căng cứng mệt mỏi vì bay đường dài của hắn không hiểu sao khi nghe được lời gọi này gần như đã khiến hắn bật thốt ra gọi cậu như thế.
Lan Mạn đang mặc một bộ quần áo màu hồng phấn, hắn vẫn còn nhớ rõ, quả thực là phải trách hoàng hôn ngày đó quá đẹp, bất cứ chi tiết nào cũng khiến hắn lơ đãng khắc ghi.
"Vậy thì anh sẽ làm em sợ đấy."
"Ừ, anh cũng tự dọa anh sợ luôn." Trần Hựu Hàm bình tĩnh cười cười, "Nếu em không thích thì sau này anh không gọi thế nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!