Chương 5: (Vô Đề)

Diệp Khai đã không về nhà trong cả đợt thi cuối kỳ, vừa vào cửa đã bị Diệp Cẩn nhào đến ôm vào lòng.

Diệp Cẩn vòng tay ôm cổ cậu, cả người đều ghé vào lưng cậu: "Chao ôi, không hổ là học sinh cấp ba rồi, nhìn bé con cao cỡ nào rồi này!"

Dì Giả, người giúp việc lâu năm nhất trong nhà cậu cũng đứng bên cạnh, cười gật đầu: "Tỉ lệ cơ thể của tiểu thiếu gia rất tốt, chờ thêm hai năm nữa nhất định còn cao hơn, đẹp trai hơn nhiều!"

Diệp Cẩn nhéo nhéo tai em trai mình: "Trần Hựu Hàm đưa em về à? Sao không mời cậu ấy vào nhà ngồi một lúc?"

Diệp Khai nghĩ thầm vậy thì cũng phải để em mời được đã chứ, cậu nhấc chị gái đang treo trên lưng mình xuống: "Người ta còn đang bận yêu đương với thiếu niên, nào có rảnh mà vào chơi."

Diệp Cẩn sững sờ: "Hả? Hắn lại đổi người khác rồi sao?"

Diệp Khai đoán chừng chị gái mình còn đang nhớ đến người nào đó không biết đã dừng lại ở năm nào tháng nào trước đó, liền cố tình trêu cô: "Chị nghĩ anh ấy đang ở bên ai nào?"

"Không phải sao, lần trước còn gặp phải trong nhà hàng, chính là cái người cao cao gầy gầy nhìn đẹp lắm, đúng rồi! Cái người đeo hoa tai đó!"

Diệp Khai cười, nhận lấy khăn nóng dì Giả mang cho mà lau tay: "Người đó phải là người trước trước trước nữa, người bây giờ là bạn học của em."

Diệp Cẩn ngẩn ra: "Bạn học? Thế thì không phải con đang tuổi vị thành niên sao?"

"Vừa mới tròn mười tám." Diệp Khai chớp chớp mắt: "Đây là thử thăm dò ranh giới vi phạm pháp luật hết lần này đến lần khác."

Diệp Cẩn sững sờ, cười ha ha, sau khi cười xong lại có chút mất hứng: "Cậu ta đúng thật là..."

Một lúc lâu sau cũng không nói hết câu được, Diệp Khai cũng không phát hiện chút cảm xúc không thích hợp của chị mình. Dì Giả lo cậu bị cảm, vội vàng đẩy cậu đi tắm ngay, thế là chủ đề này cứ thế mà dừng lại.

Diệp Khai ngâm mình trong bồn tắm, đoán chừng lúc này Trần Hựu Hàm cũng đã đón tiểu Cửu rồi, họ sẽ làm những gì? Cậu không biết rõ con đường yêu đương của Trần Hựu Hàm, chỉ biết rằng hắn rất siêng tặng quà cho những người đó. Nhắc mới nhớ, trước kia Trần Hựu Hàm cũng không thích kiểu thanh thiếu niên như thế. Hắn... nói sao nhỉ, nam cũng được, nữ cũng được, có lúc bên hắn là người mẫu cao gầy xinh đẹp, cũng có khi là anh trai ngầu lòi chơi xe máy, khẩu vị rất thất thường.

Có điều đa phần Diệp Khai thích loại hình nam sinh băng sơn, đẹp đẽ nhưng lạnh lùng, cần người che ô, che nóng... đến khi che nóng rồi thì liền vứt bỏ.

Có đôi khi Diệp Khai cảm thấy có lẽ Trần Hựu Hàm từng bị tổn thương về mặt tình cảm.

Nhưng cậu không có bất kỳ manh mối nào để chứng minh cho suy đoán của mình. Hắn giống như chỉ là đơn thuần như vậy, trời sinh đã đa tình. Diệp Khai thở dài một tiếng, vùi mình xuống nước.

Khi Trần Hựu Hàm đi đến cổng trường Thiên Dực một lần nữa thì đã quá muộn, hầu hết học sinh đã về nhà hết, hắn vừa liếc qua liền thấy Tiểu Cửu đang đứng một mình dưới mái hiên tránh mưa.

Tiểu Cửu vừa nhìn thấy xe của hắn, hai mắt liền sáng lên một cách rõ ràng, cậu dùng cặp sách che đầu, xông vào cơn mưa, lao đến bên xe Trần Hựu Hàm. Cậu để ý đến vệt nước bên ghế phụ, nhưng cũng không hỏi nhiều.

"Chắc chờ lâu lắm à." Giọng điệu Trần Hựu Hàm rất tùy ý, chỉ là thuận miệng hỏi một chút.

Tiểu Cửu khẽ gật đầu, sau đó lại nhanh chóng lắc đầu: "Không có."

"Nghỉ đông định làm gì?" Trần Hựu Hàm lái xe tiến về trung tâm thành phố, vừa lái vừa nói chuyện phiếm với Tiểu Cửu.

"Vẽ tranh, đi học, sang năm là em thi rồi."

Nghe cậu nói kiểu này Trần Hựu Hàm mới thực sự cảm nhận được cậu là một học sinh trung học, còn là một học sinh lớp mười hai. Hắn "à" một tiếng, nói: "Học tập cho tốt."

Tiểu Cửu vừa nghe lời này liền căng thẳng, hai mắt nhìn chằm chằm Trần Hựu Hàm, toàn thân căng thẳng:

"Anh, anh Hựu Hàm có ý gì ạ?"

Trần Hựu Hàm liếc mắt nhìn cậu, cười nói: "Sao vậy? Em căng thẳng gì chứ?"

Tiểu Cửu lúc này mới thả lỏng: "Không có gì…"

Trần Hựu Hàm dẫn cậu đi ăn tối rồi lại đi mua sắm, cuối cùng mới đưa cậu đến khách sạn để làm chuyện xuân tiêu một khắc. Tiểu Cửu dường như không hề có ham muốn mua sắm hay nhờ vả gì, cậu không hề hứng thú đến logo của những thương hiệu lớn kia, quà cáp gì đều do Trần Hựu Hàm quyết định, hỏi cậu cái gì cậu cũng sẽ nói "Được.". Sau khi mua sắm mấy lần, tiểu Cửu mới chủ động, sẽ nói rằng muốn thứ này thứ kia, ngay cả kiểu dáng hay màu sắc đều đưa ra yêu cầu.

Sau đó Trần Hựu Hàm phát hiện, những thứ mà cậu muốn đều là những thứ Trần Hựu Hàm từng chủ động tặng qua.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!