Chương 37: (Vô Đề)

Tòa nhà trụ sở Nhà xuất bản Phương Nam, bộ phận biên dịch và biên tập văn học Tây Ban Nha hiện đại và đương đại nằm trên tầng 33. Trần Hựu Hàm phong độ nhẹ nhàng gõ lên bàn lễ tân: "Xin chào, tôi muốn tìm Đỗ Đường."

"Hôm nay chủ biên Đỗ không có ở đây, kiến nghị ngài hẹn trước vào hôm khác." Người phụ nữ trên quầy lễ tân cười chặn hắn lại, xem ra đã rất quen với việc chặn người giúp Đỗ Đường.

Hai ngón tay Trần Hựu Hàm kẹp lấy một tấm danh thiếp: "Gọi vào máy nội tuyến, đọc đi."

Hoàn toàn là giọng điệu ra lệnh, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười tản mạn, không cho người ta được phép từ chối. Lễ tân ma xui quỷ khiến mà cầm điện thoại lên: "Chủ biên Đỗ, xin lỗi vì đã làm phiền ngài, ở đây có một vị ... Chủ tịch tập đoàn thương mại GC, Trần tổng tài... Trần Hựu Hàm tiên sinh, ngài ấy nói –" Lễ tân còn chưa kịp đọc xong thì đã bị ngắt lời, sững sờ lặp lại: "Cho ngài ấy tiến vào thật sao?

Vâng."

"Để tôi dẫn ngài vào." Lễ tân đặt danh thiếp xuống, dẫn Trần Hựu Hàm đi qua phòng biên tập lộn xộn nhưng vẫn tính là có trật tự, cô gõ lên cửa kính treo bảng tên chủ biên tòa soạn.

"Mờ vào." Giọng nói bên trong trầm thấp và rõ ràng, có cảm giác của kim loại, chỉ nghe giọng thôi thì sẽ không đoán được hắn đã ngoài ba mươi tuổi.

Cánh cửa bị đẩy ra.

Trần Hựu Hàm đút một tay vào túi quần, trong lòng yên tĩnh lại một chút rồi mới bước vào.

Trên chiếc bàn rộng hai mét chất cả đống sách báo cao gần nửa người, đôi giày da dê, đế cũng được làm bằng da lặng lẽ giẫm lên thảm, một lúc sau, một gương mặt không chút biểu cảm ló ra từ sau đống giấy tờ. Người đó đeo kính cận thị gọng đen, anh ta nhanh chóng liếc nhìn Trần Hựu Hàm một cái rồi nói: "Ngồi đi.". Sau đó liền cúi đầu xuống. Anh cầm cây bút trên tay, đang viết gì đó trên một tập giấy trắng.

Trong văn phòng rộng lớn tràn ngập nắng chiều, chỉ còn lại tiếng sột soạt của đầu bút.

Ánh mắt Trần Hựu Hàm lướt qua giá sách kính khảm gỗ thật chiếm nguyên một bức tường phía sau, chúng chất đầy sách, toàn là sách văn học nước ngoài và từ điển, trên cùng còn rất vô tình mà nhét vào vài chiếc cúp, huy chương cùng với giấy chứng nhận. Ánh mắt Trần Hựu Hàm lướt qua chừng năm giây, không nhịn được mà cười khẽ một tiếng.

"Đãi khách cái kiểu gì thế hử?" Hắn nói.

Cạch.

Bút máy bị đặt xuống, Đỗ Đường đẩy kính mắt lên, lại đẩy ghế làm việc ra rồi đứng dậy. Anh mặc một chiếc áo phông đen rất đơn giản, nhìn qua thì thấy hình như còn cao hơn cả Trần Hựu Hàm. Khu tiếp khách đặt bên cửa sổ sát đất, anh đi qua đó trước, nhưng không ngồi xuống mà đứng ở quầy bar pha trà cho hắn, lạnh nhạt nói: "Đã lâu không gặp."

Hay cho một câu đã lâu không gặp.

Nói cứ như mới trôi qua vài tháng vậy.

Trần Hựu Hàm mơ hồ ước tính, hơn mười năm rồi sao? Hắn vậy mà lại không nhớ rõ cho lắm.

Hắn lấy hộp thuốc lá ra, đưa ra một điếu, Đỗ Đường rất gọn gàng mà phất tay chặn lại, dáng vẻ như quyết không chiều theo: "Cai rồi."

Trần Hựu Hàm hơi nhướng mày nhìn, tự mình ngậm lấy một điếu: "Văn phòng chủ biên Đỗ sẽ không cấm hút thuốc chứ."

"Có cấm, cậu là ngoại lệ."

Trần Hựu Hàm nhay điếu thuốc, cúi đầu cười thầm rồi lắc đầu. Làn khói mơ hồ khuếch tán trong không khí, hắn khẽ thở dài, "Con mẹ nó cậu trốn tài thật đấy."

"Thế sao cậu lại tìm ra được?"

"Nhờ con trai cậu." Trần Hựu Hàm vẩy tàn thuốc, vừa nghĩ đến lại thấy buồn cười, "Có phải nó nhờ cậu ký tên cho bạn học không?"

Vẻ mặt lãnh đạm của Đỗ Đường thoáng thả lỏng, sau đó cũng bật cười: "Cậu nhìn từ chữ ký mà nhận ra tôi sao?"

Trần Hựu Hàm tỏ ra tiếc nuối mà buông tay, như thể hắn đã chiến thắng một cách vi diệu ở một trò chơi kéo dài lê thê bấy lâu nay bằng một cách gian lận. Đỗ Đường rốt cục cũng đi về phía hắn thêm hai bước, vươn tay dùng thái độ giữa huynh đệ với nhau mà ôm vai Trần Hựu Hàm, nhàn nhạt nói: "Tôi xin lỗi, Hựu Hàm."

Một tiếng xin lỗi này chứa đựng quá nhiều ý nghĩa mà cả hai đều đã biết, không biết, không thể nói thành lời, nhưng trong lòng biết rõ. Một tay Trần Hựu Hàm cầm điếu thuốc, chỉ nâng lên một tay ôm lại, hắn vỗ vai Đỗ Đường: "Được rồi, cậu tự nhiên thế này tôi không quen đâu."

Đỗ Đường cong cong khóe môi, khôi phục vẻ mặt không biểu cảm, vô tình nói: "Tôi vẫn còn việc phải làm."

Cái sự đuổi người này mới hàm súc mà lanh lẹ làm sao, Trần Hựu Hàm cạn lời: "Cậu thật sự không thay đổi chút nào."

"Thi Dịch đi học ở Thiên Dực, tôi sẽ không chạy mất." Đỗ Đường lại đeo kính mắt lên, đi về phía cửa phòng làm việc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!