Chương 25: (Vô Đề)

Nịnh Thị mưa hoài không thôi, có khi một ngày mưa đến tận 5 lần, một giây trước mặt trời còn đang chói chang, ngay giây sau liền mưa to gió lớn.

Điều hòa trung tâm hoạt động nhẹ nhàng, nước mưa tạt vào cửa sổ sát đất, tạo thành một vòng tròn gợn sóng. Diệp Khai mặc áo phông cộc tay, luống cuống bó tay trước căn phòng bừa bộn của Trần Hựu Hàm. Những chiếc thùng giấy các tông cao một mét được xếp thành từng đống, phòng chứa quần áo đã trống không, chỉ còn lại một ít đồ lặt vặt. Cậu cẩn thận tránh khỏi đống lộn xộn đầy đất mà đi về phía nhà bếp. Trần Hựu Hàm đang nấu cơm cho cậu trong đó.

Hắn thỉnh thoảng mới nấu ăn, thế nhưng tay nghề rất được, lúc này đang rán sườn cừu cho Diệp Khai, hắn cà lơ phất phơ, giữa ngón tay còn kẹp một điếu thuốc, dáng vẻ khi cầm xẻng có vẻ rất thành thạo.

Diệp Khai khổ lực dọn nhà cho hắn đến tận trưa, lúc này đã đói đến mức đầu óc quay cuồng. Cậu vừa khỏi bệnh liền bị hắn bóc lột, cảm thấy Trần Hựu Hàm thật là quá đáng.

"Trần Hựu Hàm, sao anh không kêu nhân viên đến giúp anh dọn dẹp?" Cậu xoa xoa cổ tay than thở.

"Anh không có hứng thú với việc triển lãm đời sống cá nhân của mình." Thoáng nhìn động tác của Diệp Khai: "Tay em đau à? Mấy thứ nặng đừng động vào, để lát nữa anh làm."

Chỉ biết nói vuốt đuôi không được tích sự gì.

Diệp Khai khoanh tay dựa vào bàn đảo bếp nhìn hắn mấy giây, nhớ tới lần trước khi hắn rán tôm đỏ Argentina cho cậu, Trần Hựu Hàm đã luống cuống tay chân đến mức còn vẩy cả tàn thuốc vào, lúc vừa vào cửa cậu cứ cảm thấy có mùi nicotin. Tên đàn ông nay nhìn ngoài vào thì có vẻ tinh tế lắm, trên thực tế có những lúc hắn cũng rất cẩu thả. Cậu mỉm cười, cố ý hỏi: "Hựu Hàm ca ca, hôm nay là Davidoff* rán sườn cừu New Zealand sao?" *Tên chủ hãng cigars.

Trần Hựu Hàm hiển nhiên vẫn nhớ chuyện này, không nhịn được bật cười, mắng: "Em nín đi."

"Em thấy mùi vị của Davidoff cũng thường thôi, hay là lần này anh đổi sang Marlboro đi." Diệp Khai đến gần hắn, ngửi thấy mùi bơ thơm lừng, đột nhiên thấy thèm ăn.

Trần Hựu Hàm hừ một tiếng, đưa cho cậu thuốc lá: "Dụi tắt đi."

Diệp Khai nhận điếu xì gà màu trắng dài nhỏ kia, gạt tàn thuốc ngay trong tay cậu, thế nhưng Diệp Khai không nhúc nhích, cậu vụng về kẹp lấy nó, đưa đến miệng nhấp một hơi. Sương mù màu trắng nhạt từ trong miệng bay ra, Trần Hựu Hàm sững sờ không nói nên lời: "Em đang bước vào thời kỳ phản nghịch có phải không?"

Diệp Khai đối mặt với Trần Hựu Hàm, nhìn thẳng vào mắt hắn, lại đưa lên miệng nhấp thêm một hơi nữa... Ươn ướt, là điếu thuốc mà Trần Hựu Hàm vừa hút qua.

Ý nghĩ này hiện ra như sương mù.

Nụ cười cậu như mờ đi trong làn khói trắng: "Có gì hay mà nghiện chứ."

Cậu ngả người ra sau, chống lên chiếc bàn làm bằng đá cẩm thạch bằng tay trái, tay phải đưa điếu thuốc của Trần Hựu Hàm lên miệng. Trần Hựu Hàm lặng lẽ nhìn cậu, khuôn mặt mờ nhạt như thể đã trong suốt, ngũ quan xinh đẹp, khóe miệng cười như có như không. Trần Hựu Hàm níu tay cậu hút luôn một hơi, nheo mắt, hờ hững thở ra: "Không cai được."

Hai người ăn cơm trong phòng ăn bừa bộn. Cũng may mà bàn ăn vẫn còn sạch, còn kê được hai chỗ để ngồi. Diệp Khai chậm rãi, nhai kỹ nuốt chậm, lúc dừng lại uống nước cậu hỏi: "Sao đột nhiên anh lại muốn chuyển nhà?"

Trần Hựu Hàm thuận miệng nói: "Xa chỗ làm quá."

Diệp Khai quay đầu, nhìn biển hiệu tòa nhà GC bị che khuất trong mưa phùn bên kia sông mà rơi vào trầm tư... Cái tên đại thiếu gia tuyệt thế vô song này, có mỗi việc qua cầu thôi mà cũng ngại khốn ngại khổ.

Trần Hựu Hàm xiên một miếng trứng rán: "Giờ cao điểm sáng tối ngày nào cầu Tây Giang cũng tắc như một đám xúc xích xếp hàng. Lúc ấy anh ở nhà ngủ nhiều thêm vài phút không tốt sao?"

Diệp Khai đặt cốc nước xuống, phát ra tiếng động nhẹ nhàng. Cậu lau miệng, nói: "Lúc mới đến em có ghé qua chỗ bảo vệ để đăng ký."

Bảng biểu có hai phần, một phần ghi chép theo ngày, một phần là của từng tầng, cả hai đều cần người đến ký tên và để lại số điện thoại. Cậu lật tới trang của tầng 39, khách tới thăm lác đác không có mấy người, tần xuất xuất hiện của cái tên Diệp Khai cao đến mức khiến người nhìn mà hốt hoảng. Nhìn từ chữ ký, cậu dường như còn có thể nhìn thấy khung cảnh mình ngồi trong nhà cùng hắn chơi game xem phim ở trong phòng nghe nhìn.

Chỉ là chữ của Diệp Khai mạnh mẽ xinh đẹp, mang theo cả sự quý khí đoan chính, vậy nên chỉ cần có gì lạ lẫn vào liền có thể nhìn ra ngay lập tức.

"Đầu tháng Năm, vào lúc 10 rưỡi tối ngày nào đó, em đâu có đến đây."

Động tác Trần Hựu Hàm dừng lại.

"Là ai mạo danh em thế nhỉ?" Cậu nói đùa, một tay chống cằm chờ đợi câu trả lời của Trần Hựu Hàm.

Dao nĩa bị đặt xuống, Trần Hựu Hàm chậm rãi dùng khăn ướt lau tay: "Là Tiểu Cửu."

"Mang về nhà luôn à." Diệp Khai không chút biến sắc nói.

Trần Hựu Hàm ném chiếc khăn lau tay xuống, đứng dậy, cố kìm nén cảm xúc: "Hôm đó anh say, ngày hôm sau mới nhận ra."

"Anh vì chuyện đó mà muốn chuyển nhà sao?" Diệp Khai mơ hồ cảm thấy có thể là thế, nhưng lại không thể tin được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!