Điện thoại rung lên trên mặt bàn, nhắc nhở rằng đã đến giờ làm một mục nào đó, bên cột thông báo là 5 chữ: Hẹn gặp Trần Hựu Hàm.
Ngón tay trượt sang phải màn hình, thế giới an tĩnh lại, Diệp Khai tiếp tục vùi đầu vào bàn đọc sách dọn dẹp.
Trừ lớp mười hai ra thì học sinh nội trú trong trường cấp 3 Thiên Dực đều được về nhà sau tiết tự học tối thứ sáu, cho nên đám học sinh thường trở về ký túc xá sau bữa tối để thu dọn đồ đạc. Lộ Phất hôm nay có họp lớp, tay chân nhanh hơn Diệp Khai một bước. Trước khi ra cửa đang định nói tạm biệt Diệp Khai thì bị cậu gọi lại.
"Lộ Phất."
Lộ Phất quay đầu lại, phát hiện sắc mặt Diệp Khai rất tệ, và cả mất tập trung nữa.
Mấy ngày nay cậu vẫn luôn ở trong trạng thái mất hồn mất vía như vậy, Lộ Phất đã âm thầm quan sát cả tuần nay. Có lần cậu thức dậy đi tiểu đêm, vào lúc ba giờ sáng, cậu phát hiện Diệp Khai đang ngẩn người trên ban công. Nghe thấy động tĩnh khi Lộ Phất rời giường, cậu như bị giật mình mà run lên một cái. Hai người không đi học cùng nhau, nhưng trạng thái ngủ tệ đến mức này thì có thể tưởng tượng được tròng giờ học cũng sẽ như thế nào.
Hôm thứ năm Diệp Khai đến văn phòng của lớp 11 để cầm bài thi, nhìn thấy chủ nhiệm lớp mười chạy đến kể khổ: "Không biết là bị làm sao nữa, điểm vật lý tụt xuống còn thế này... cứ như là mộng du lúc làm bài vậy."
"Sao thế?" Lộ Phất giữ cửa hỏi.
Diệp Khai hiếm khi mà lộ vẻ bất an, thậm chí còn có chút nóng lòng khó hiểu. Cậu hỏi: "Em rất ngây thơ sao?"
Đây là vấn đề quái quỷ gì? Lộ Phất chẳng hiểu gì: "À không, sao em lại nghĩ thế?"
"Vấn đề lần trước mà anh nói ấy," Diệp Khai cúi đầu, vô thức gấp một góc tờ giấy: "Kỳ thực thì chắc là vẫn có nhỉ?"
Lộ Phất lúc này mới kịp phản ứng lại, nhớ đến câu hỏi lúc đi xem triển lãm anime, còn tưởng rằng Diệp Khai đã nghĩ thông, phụ hoa nói: "Nói nhảm! Đương nhiên là vậy rồi, thế giới của học sinh với người trưởng thành dĩ nhên sẽ có một bức tường rồi." Lúc cậu nói chuyện luôn có vẻ rất có kinh nghiệm, kết luận nói: "Trong mắt bọn họ chúng ta chẳng khác gì đám nhóc con chạy ngoài đường kia đâu."
Cậu không biết mình đã nói sai từ nào, mà thoáng cái đã thấy ánh mắt của Diệp Khai đau đớn như bị kim châm.
Lộ Phất nhìn điện thoại, nếu còn không đi thì muộn họp mất, "Anh đi trước đây, em về nhà thì nghỉ ngơi cho vui lên đi đấy! Lúc nào về anh dẫn em chơi vương giả."
"Em không chơi nữa đâu." Diệp Khai nói, xếp gọn bài thi rồi nhét vào cặp sách.
"Hả? Tại sao?"
Vẻ mặt của Diệp Khai thản nhiên, đã bình thường trở lại: "Anh không thấy chơi game rất ngây thơ sao?"
Lúc chú Lục đến đón Diệp Khai, nhìn thấy tiểu thiếu gia đội mũ lưỡi trai, vành mũ kéo xuống rất thấp, sau khi lên xe cũng không nói lời nào, chỉ cuộn mình ngồi trên ghế sau.
Mỗi lần thứ sáu được về nhà Diệp Khai vẫn luôn rất vui vẻ. Mặc dù ông chỉ là tài xế của nhà họ Diệp, thế nhưng Diệp Khai vẫn coi ông như người lớn trong nhà mà chia sẻ những chuyện ở trường học. Công việc của Diệp Thông rất bận rộn, hai ông cháu hiếm khi có cơ hội trò chuyện thoải mái, mỗi lần Diệp Khai kể cho ông, ông lại có thể kể cho chủ tịch nghe những chuyện thú vị mà cậu kể những lúc đưa đón ngài ấy, thường khiến ông cụ cảm thấy vui vẻ vô cùng.
Chú Lục rất thương tiểu thiếu gia, cậu mặc dù mới học cấp 3 nhưng thật ra thì đã là một đứa trẻ rất chững chạc cẩn thận.
"Hôm nay Tiểu Khai không vui sao?" Chú Lục nhìn Diệp Khai từ trong gương chiếu hậu, phát hiện cậu cũng không có ngủ mà chỉ là cuộn tròn lại một góc ngẩn người.
"Không có ạ, chỉ là kết quả thi vật lý không tốt lắm."
Điểm tối đa 120, cậu chỉ thi được 86. Ngay khi điểm vừa công bố liền khiến cả lớp há hốc mồm vì ngạc nhiên.
"Ngựa còn có lúc mất móng trước mà con." chú Lục không giỏi ăn nói, chỉ biết an ủi cậu một cách vụng về.
"Chú ơi," Giọng của Diệp Khai rất yếu ớt, không có khí thế gì: "Ở trong mắt mọi người, mười bảy tuổi vẫn là trẻ con ạ?"
Chú Lục nghĩ là cậu sợ bị Cù Gia mắng, an ủi nói: "Ở trong mắt người lớn thì tiểu thiếu gia dù có là 27 tuổi thì vẫn là một đứa trẻ mà thôi."
Xe chạy vào số 28 đường Tư Nguyên, khu nhà chính của nhà họ Diệp. Chú Lục đưa cậu đến trước cửa biệt thự rồi tự mình lái xe vào tầng hầm. Diệp Cẩn mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa đang ngâm nga một giai điệu nhỏ dưới ánh trăng. Trong vườn hoa, hoa hồng Juliet đang nở rộ, cô muốn cắt vài nhành để cắm vào bình hoa trong phòng chứa quần áo.
"Chà, bé con nhà ai mà xinh trai thế này." Cô xuyên qua vườn hoa cầm lấy cặp sách của Diệp Khai, hô lên: "Cù nữ sĩ ơi! Con trai cưng của mẹ về rồi này!"
Cù Gia đang tự tay gọt đĩa hoa quả cho Diệp Khai trong phòng bếp, nghe thấy tiếng Diệp Cẩn liền giao việc còn lại cho dì Giả, lau tay đi ra ngoài, bà chỉ mới nhìn thoáng qua đã nhận ra Diệp Khai không bình thường.
"Con sao thế? Sao sắc mặt lại tệ thế này?" Bà cởi mũ của Diệp Khai ra, gạt tóc mái ra rồi áp tay lên trán cậu: "Có phải là bị ốm rồi không? Dì Giả, dì mang nhiệt kế ra đây đi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!