Sau khi nghe Trần Hựu Hàm nói sẽ dẫn Diệp Khai tới chơi, nhất thời Kiều Sở còn tưởng mình nghe nhầm, sau đó anh bắt đầu hoảng sợ, trong đầu vừa nghĩ đến liền hỏi thẳng luôn: "Có cần tôi phải đóng cửa sớm rồi dọn dẹp một lượt không?"
Trần Hựu Hàm bật cười: "Cần gì chứ, tôi mang em ấy đến chơi chút thôi."
Kiều Sở "hừ" một tiếng: "Bố đếch tin."
Hoàng Thiên là chỗ nào kia chứ? Toàn bộ đám lẳng lơ nhất của Ninh Thị đều tụ tập chỗ này, đèn vừa mở là nhạc liền lên ngay, xứng danh chướng khí mù mịt, quỷ quái múa may. Theo như Trần Hựu Hàm nói, vị thiếu gia nhà họ Diệp kia chính là một bạn nhỏ thuần khiết như ngọc, trong sáng long lanh như kim cương, sao mà hắn lại cam lòng dẫn người kia đến đây được?
Trần Hựu Hàm nghe thấy có tiếng động, hắn ngoái lại nhìn thì thấy Diệp Khai vừa mới ngủ trưa dậy. Cậu mặc một bộ pyjama rộng rãi, cổ áo hờ hững hở ra một nửa xương quai xanh thanh tú, nhìn có nét lười biếng trong ánh chiều tà.
Chai nước Perrier mới được uống một ngụm đã bị cậu tiện tay ném xuống mặt thảm, Diệp Khai đi vào trong lòng Trần Hựu Hàm, ngẩng mặt lên, bày ra tư thế đòi được hôn. Trần Hựu Hàm nhẹ nhàng đụng đụng khoé môi cậu, che mic rồi mới nói: "Ngoan, đi thay quần áo đi, tối nay anh dẫn em đến chỗ Kiều Sở chơi."
Rồi hắn định thần lại, từ tốn nói với nói với Kiều Sở: "Mà chơi hay không chơi cũng không quan trọng, cái chính là anh vẫn còn bị nợ một chai Macallan ở đó."
Cái giọng này vừa nghe đã biết chính là giọng của mấy tên khốn kiếp. Diệp Khai ôm eo hắn, nghe vậy thì bật cười, ngẩng đầu mấp máy nói: "Anh xấu tính quá đi."
Quả nhiên Kiều Sở vừa nghe xong liền ngây người, quay đầu lại hỏi Kiki: "Trần thiếu có để chai Macallan nào ở đây hả?"
Hai năm nay Trần Hựu Hàm vội vàng lên núi xuống thôn, thực sự là đã lâu không ghé qua chơi, đáng lẽ phải hết rượu từ lâu rồi mới phải.
Trần Hựu Hàm bên kia đầu điện thoại nghe được tiếng anh lén lút tra hỏi, hắn cười một tiếng, chậm rãi nói bằng giọng điệu chứa mười phần hoàn khố: "Là loại năm 1972, 36 vạn, ông chủ Kiều vẫn còn nhớ chứ."
Kiều Sở: "..."
Mẹ nó, lẽ ra phải biết từ sớm là không nên giao du với loại anh em cây khế này mà!
Diệp Khai buông tay, mở tủ lấy ra một chiếc áo sơ mi Chanel màu trắng ướm lên người. Cậu chưa từng đến những nơi như thế, nên chẳng biết ăn mặc thế nào cho phải: "Mặc áo phông có được không anh?"
Trần Hựu Hàm liếc qua nhìn cậu một cái: "Không được."
Diệp Khai nghe thế liền ngơ người: "Tại sao thế? Chỉ là đến gay bar mà cũng phải mặc chính trang sao?"
Trần Hựu Hàm cốc trán cậu một cái rồi mới nói: "Cái này đẹp quá, đổi cái khác đi."
Diệp Khai cạn lời, nhưng khoé miệng lại không khỏi nhếch lên. Trần Hựu Hàm chỉnh lại mái tóc bị cổ áo làm rối cho cậu: "Em còn cười nữa."
"Liệu ở đó có ai đẹp trai hơn anh không nhỉ?" Cậu ôm lấy Trần Hựu Hàm, tự hỏi rồi lại tự trả lời: "Nhất định là có. Em phải nhìn cho kỹ mới được."
Trần Hựu Hàm lập tức liền hối hận, hắn hôn lên khoé miệng cậu một cái, lạnh lùng nói: "Bây giờ anh sẽ gọi điện ngay cho Kiều Sở, kêu hắn ta cấm cửa tất cả mấy người đẹp trai đến Hoàng Thiên tối nay."
Diệp Khai vịn cửa tủ mà cười đến phát run, không kịp chạy thì đã bị Trần Hựu Hàm tóm vào trong ngực rồi giở trò chọc ghẹo. Tấm gương soi chạm đất phản chiếu dáng vẻ thở hổn hển của ai đó, vô duyên vô cớ khiến cho mặt trời cũng cảm thấy ngại ngùng giữa ban ngày ban mặt.
Đến tối, thật không hổ danh là sinh viên ưu tú của Thanh Hoa, Diệp Khai thậm chí còn gọi điện thoại cho Cù Gia để báo cáo: "Mommy, tối nay con sẽ đi quán bar chơi."
Cù Gia nghe xong liền hài lòng, cảm thấy mặc dù con trai mình đã đăng ký kết hôn từ năm 2 đại học thì vẫn là một đứa bé ngoan ngoãn, nào ngờ bà còn chưa thở phào thì đã nghe Diệp Khai nói tiếp: "Là gay bar đó mommy, mẹ có nhớ Kiều Diệc Sơ không, ông chủ quán đó là ba của thằng nhóc."
Cù Gia: "Kêu Trần Hựu Hàm nghe điện thoại cho mẹ."
Trần Hựu Hàm: "..."
Dù sao thì cũng là mẹ vợ, thân phận của Cù Gia hiện giờ đã không còn là cô Cù – hiệu trưởng trường trung học năm nào để mà hắn có thể tuỳ tiện lừa gạt bắt nạt, Trần Hựu Hàm ngoan ngoãn nhận điện thoại: "Dạ, vâng, được ạ.... Sao vậy được chứ! Không đâu ạ, ..." Khi mà kiên nhẫn đã đi đến biên giới của sự cạn kiệt thì hắn cũng chỉ có thể bất lực cười cười: "...
Dạ, vâng, ngài cứ yên tâm trăm phần trăm đi ạ."
Diệp Khai nhìn hắn ăn trái đắng, cảm thấy Trần Hựu Hàm thật là đáng yêu, nghĩ thế liền tiến tới hôn lên má hắn một cái: "Hựu Hàm ca ca, thật ra thì mommy cũng thích anh lắm đấy."
Trần Hựu Hàm cảm thấy cái sự thích này của Cù Gia sẽ làm hắn giảm thọ mất, liền nói: "Em tha cho anh đi!"
Sau mười giờ, Lạc Châu tỉnh lại từ cơn mê ban ngày, đi lại bên bờ sông cũng ngửi thấy trong gió có hương rượu. Aston Martin dừng trước cửa, Trần Hựu Hàm ném chìa khoá cho người trông xe, nhân viên phục vụ đeo tai nghe, mặc vest đen mở cửa cho hai người, từng đợt sóng âm nhạc trào ra, khiến cho trái tim người ta đập cùng nhịp với màng nhĩ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!