Chẳng hiểu sao trái tim Vân Nhi khẽ rung lên trước thái độ quan tâm của Thành Huy.
Cô biết anh ở một thế giới khác, thế giới mà cô không thuộc về, thế nhưng trước đề nghị của anh, lẽ ra cô có thể từ chối bằng cách này hay cách khác thì cô lại gật nhẹ:
– Vâng… nếu anh không phiền thì… tôi nhờ anh đưa tôi ra bến xe Nam thành phố nhé!
Thành Huy mỉm cười, nụ cười làm khuôn mặt thường trực vẻ lạnh lùng lúc này trở nên rạng rỡ.
Vân Nhi bất giác cúi mặt không muốn đối diện với anh, trái tim đập thình thình trong lồng ngực.
Cô vội vã dọn dẹp đồ trong bếp, lấy túi xách khóa lại căn hộ rồi bước theo Thành Huy.
Anh biết địa chỉ nơi cô ở, có lẽ vì anh đã xem hồ sơ của cô ở khách sạn, cũng sẽ biết quê cô ở tỉnh M cách thành phố chưa đầy bốn mươi kilomet.
Ngồi bên Thành Huy trên chiếc xe đen bóng sang trọng, cô chỉ mong chiếc xe nhanh đưa cô ra bến để cô sớm về quê.
Bố cô đang cấp cứu ở bệnh viện, lòng dạ nào cô yên được?
– Bố cô bị làm sao mà phải cấp cứu?
– Bố tôi… mắc bệnh tụy…
Vân Nhi mở lòng chia sẻ.
Cô cũng bất ngờ khi mình nói ra điều này với một người xa lạ đến cái tên cô cũng không biết.
Cô muốn biết tên anh nhưng… biết thì để làm gì? Cô và anh… nếu không vì vụ ngã xe hôm trước thì có lẽ đã chẳng bao giờ gặp lại.
– Ừm… nhắc ông ấy đừng uống rượu nữa.
Vân Nhi thoáng giật mình, đúng là vì bố cô hay say sưa nên mới lâm bệnh thế này, không ngờ chỉ một câu mà anh bắt trúng vấn đề.
– À… vâng mẹ con tôi vẫn nhắc suốt mà chẳng được… Cảm ơn anh!
– Bến xe kia rồi, cô giữ ví cho chặt vào, cũng đừng lo lắng quá.
Vân Nhi định mở cửa xe bước ra, nào ngờ cửa chẳng mở được.
Cô biết anh chưa cho phép cô đi, quay sang anh bắt gặp ánh mắt trìu mến tim cô lại rộn lên một nhịp.
– Chưa cầm cái này cô chưa đi được đâu!
Vân Nhi ngập ngừng nhìn chiếc phong bì trên tay Thành Huy, cuối cùng cô cầm lấy, xúc động nói:
– Vâng… cảm ơn anh… thực lòng cảm ơn anh!
Thành Huy gật nhẹ, ánh mắt anh nhìn Vân Nhi có gì đó khiến cô như bị cuốn vào.
Cất phong bì vào túi xách cô nhanh chóng quay mặt đi, không muốn anh thấy biểu cảm tủi thân xen lẫn cảm động trên khuôn mặt mình.
Từ lúc cô gặp anh, cứ như trời xui đất khiến mà lần nào cũng là anh giúp đỡ cô.
Nếu anh chỉ là một anh chàng bình thường, cô sẵn sàng chủ động quan tâm anh, có thể cô chỉ cần là một người bạn bên anh để duyên trời quyết định.
Vậy mà… cô khẽ lắc đầu, thẳng bước vào bên trong bến xe, không muốn quay đầu lại.
Anh, chiếc xe hơi đắt giá của anh, gia đình anh, thế giới của anh là những điều cô biết mình không nên nghĩ đến.
Vân Nhi vừa xuống xe, cô hộc tốc gọi điện cho Vân Ánh em gái cô năm nay học lớp mười:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!