Mấy ngày sau, hết giờ làm ở nhà chị Thu, Vân Nhi gặp Gia Khang ở tầng hầm chung cư như mọi ngày.
Thái độ của anh ta hôm nay có chút thờ ơ khiến Vân Nhi cảm thấy nhẹ lòng.
Có lẽ anh ta đã ngừng ý định theo đuổi cô sau khi cô tỏ thái độ như vậy.
Định nổ máy phóng xe đi, nào ngờ chiếc xe không tài nào nổ được.
Vân Nhi là con gái nhưng dậm chân đạp máy nổ cô vẫn có thể làm, có điều hôm nay thì chiếc xe hoàn toàn chết dí.
Bực mình cô đành dắt bộ, nhìn con dốc phía trước mà khuôn mặt cô chuyển vẻ méo xệch.
– Xe em hỏng à?
Âm giọng quen quen của Gia Khang vang lên bên tai, Vân Nhi ỉu xìu xác nhận:
– Vâng… chẳng hiểu sao anh ạ… chắc nó cũng cũ quá rồi!
Gia Khang quan sát chiếc xe một hồi, trong lòng mừng thầm.
Chiếc xe của Vân Nhi hỏng đâu phải ngẫu nhiên chứ, còn ai gây ra chuyện này ngoài anh? Xoa xoa cằm làm bộ suy nghĩ anh nói:
– Thế này đi… giờ muộn rồi cũng chẳng ai sửa xe cho em được.
Em cứ gửi xe máy lại đây qua đêm, chung cư này lo gì, anh sẽ đưa em về!
Vân Nhi thực lòng không muốn, chỉ là nhìn con dốc sừng sững kia cô thầm than trời, sức cô chắc chắn chẳng dắt xe lên được, mà đúng như Gia Khang nói, giờ này chẳng còn ai sửa xe nữa, tốt hơn là để xe máy gửi lại đây.
Còn cô… không lẽ… cô nhận lời anh ta sao? Nói gì thì nói cô vẫn luôn có cảm giác không an toàn với con người này, thế nên cô mỉm cười từ chối:
– Thôi… phiền anh quá… em gọi cho bạn đến đón cũng được… Xe em để lại đây mai em nhờ thợ đến sửa.
– Phiền gì đâu? Sợ anh bắt cóc em à? Yên tâm đi, chú bảo vệ kia biết anh, anh em mình ra hỏi chú ấy cho em yên tâm nhé! Đêm thế này rồi em còn định nhờ ai nữa, phiền người ta ra… Anh lại về bây giờ… anh đi về phía đường X qua hồ Nguyệt… có cùng đường với em không?
Đường X… qua hồ Nguyệt… vậy đúng là cùng đường với cô.
Liệu… có nên nhờ anh ta không? Vân Nhi bặm môi suy nghĩ, chưa kịp nói gì Gia Khang đã vẫy tay chú bảo vệ phía xa, nở nụ cười tươi anh gọi:
– Chú Tuấn, chú ra đây cháu nhờ với ạ!
Chú bảo vệ giữ xe tầng hầm nghe thấy liền bước lại, thái độ vui vẻ.
Gia Khang mỉm cười nói:
– Chú bảo cô bé này chịu để cháu đưa về được không? Giờ muộn lắm rồi mà xe cô bé lại hỏng… nhờ ai cũng không tiện… Tốt nhất là để cháu đưa về cho an toàn, chú thấy có phải không?
Chú bảo vệ cười hà hà gật gù đồng tình:
– Phải, phải… Cô gái, cô nhờ cậu Khang đưa về là tốt nhất đấy, cậu ấy là…
– Quan trọng gì… cháu ngày nào chẳng vào đây làm việc chú nhỉ… haha!
Chú bảo vệ hiểu ý liền liếc nhìn cả hai rồi cười cười nói:
– Đúng, đúng… cô cứ yên tâm, có gì tôi chịu trách nhiệm!
Nghe đến vậy rồi Vân Nhi cảm thấy yên tâm, xem chừng anh chàng này quen mặt và đáng tin cậy ở đây thật, thế nên cô gật nhẹ đầu nói:
– Vâng… vậy em làm phiền anh một hôm vậy… nơi em ở qua hồ Nguyệt khoảng một cây là đến…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!