Chương 5: (Vô Đề)

Gia Khang nháy mắt với hai cô gái mặc bikini hai mảnh khoe thân hình nóng bỏng bước qua bước lại quanh bể bơi khách sạn Kim Liên.

Anh bám tay vào thành bể bơi, chân dẫm trên bậc thang leo lên bờ.

Ngày hè nóng nực lượn một vòng bể bơi còn gì thú hơn!

Thân hình sáu múi lấm tấm nước nhờ tập luyện được phô bày trước mắt đám con gái ở bể bơi, Gia Khang tự hào bĩu môi cầm chiếc khăn bông lớn lau qua người, hất hàm với anh bạn thân.

Thành Huy đang ngồi làm việc bên tách cà phê như chẳng quan tâm đến những thân hình nõn nà đi qua đi lại gây sự chú ý với anh.

– Mày ngồi đây mà không bơi làm các em thắc mắc đấy!

– Đông bỏ xừ, về nhà tao thì không nghe!

– Haha… đông mới là nguyên nhân tao có mặt ở đây!

Ngồi phịch xuống ghế mây bên cạnh Thành Huy, Gia Khang hướng mắt về hai cô gái sexy nhất có mặt ở khu vực bể bơi lúc này.

– Hai em gái kia vừa đá lông nheo lại, thấy được không? Nãy tao thấy chúng nó lượn qua mày đến ba lần!

Thành Huy cau mày không thèm nhìn theo hướng ánh mắt Gia Khang, muốn tập trung cho công việc.

Ngồi đây quan sát một hồi, anh cảm thấy khách sạn nên nâng cấp bể bơi trong thời gian tới, đặc biệt là việc báo động nguy hiểm cần được lắp đặt sau sự việc thằng bé ngã lần trước.

– Mày thích thì cứ việc, tao không quan tâm.

Gia Khang khẽ bĩu môi cười cười, dù hai con bé đó sexy đến phát thèm nhưng dạo này anh lại không có hứng thú thực sự, chỉ định trêu Thành Huy vậy thôi, thế nên dù hai cô gái có chờ đợi thế nào thì hai người đàn ông đáng khao khát ngồi ở đây cũng không bước lại.

– Con bé lễ tân kia… sao tao không thấy nữa?

Gia Khang tò mò hỏi Thành Huy, từ tối hôm đó đã hai lần anh quay lại tòa nhà G nhưng đều không thấy cô gái xinh đẹp đó.

Con gái xinh đẹp ngon lành quanh anh đâu có thiếu, thế mà chẳng hiểu sao anh lại thích ngắm con bé đó mới lạ, định qua ngắm chơi chơi mà hai lần không gặp, lúc này nghĩ thế nào lại hỏi Thành Huy.

– Nó bỏ việc rồi.

Gia Khang nghe vậy chẹp miệng tiếc rẻ:

– Tiếc nhỉ? Vừa đẹp vừa nhanh nhạy.

Khẽ gật gù, Gia Khang tiếp lời, hai mắt có chút chờ đợi:

– Này… mày có số của nó không?

Việc này với Thành Huy là quá dễ, hồ sơ của Vân Nhi còn lưu lại ở khách sạn, tuy danh nghĩa ba anh vẫn là giám đốc nhưng thực tế mấy tháng nay ông đã giao toàn quyền cho anh xử lý mọi việc ở đây.

Thành Huy muốn có số điện thoại cùng địa chỉ của Vân Nhi là việc dễ như trở bàn tay.

– Mày thiếu đàn bà à?

Thành Huy hơi bực bội khi nghe Gia Khang hỏi câu đó, nhớ lại đôi mắt đỏ hoe ăn vạ người tình bội bạc của cô ta, ruột gan anh như lộn tùng phèo trong cơn tức giận khó giải thích, khẽ lắc đầu bất lực.

Gia Khang nhếch miệng:

– Tao thấy nó hay hay.

Biết đâu… lại có món ngon.

– Ngon cái khỉ khô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!