Vân Nhi khẽ lắc đầu, áy náy nhìn cô bạn vẫn đang nôn ọe, cô thở hắt ra một hơi nói, chẳng hiểu sao trong lòng có cảm giác không yên tâm:
– Mày chờ đấy tao ra hiệu thuốc mua que thử!
Với lấy túi xách cùng chìa khóa, Vân Nhi phóng xe máy ra một con phố cách nhà hơn hai cây số.
Hiệu thuốc gần nhà trọ không thiếu nhưng cô không muốn người quen biết cô và Mai Anh mua thứ này.
Mua một lúc mấy que các loại cho chắc chắn, Vân Nhi cho cả vào túi xách, bước nhanh khỏi nhà thuốc mới khai trương ở khu phố này.
Ngồi trên tầng hai của nhà thuốc, nhìn vào camera bên dưới Thành Huy ngỡ ngàng trước những gì vừa thấy.
Anh không khó để nhìn ra thứ mà cô lễ tân ngày nào mua ở nhà thuốc của anh.
Cô ta… đang nghi mình có thai sao? Hàng mày cau lại, đôi mắt ánh lên tia tức giận.
Anh điên mất rồi, tự nhiên lại có cảm giác đó.
Có lẽ anh bị vẻ ngoài ngây thơ sợ hãi hôm trước của cô ta đánh lừa, cứ nghĩ cô ta "trong trắng", ngớ ngẩn thật! Con gái thời bây giờ dính vào yêu đương rồi… cũng khó trách được.
Nghĩ vậy nhưng trong lòng anh rõ ràng không được vui.
Hôm trước anh tức giận bỏ đi, tối hôm sau quay lại đã không thấy cô ta đâu, lão Hoàng thì thề thốt là cô ta tự ý bỏ việc, thế nhưng anh mặc kệ lời lão, ngay lập tức đuổi lão khỏi khách sạn.
Anh em kết nghĩa với ba anh thì sao chứ? Khốn nạn thì cút! Dạo này ba anh bắt anh quản lý khách sạn, ông còn bận đi du lịch với mẹ anh, dù anh chán chẳng muốn làm nhưng cũng đành, chỉ mong cậu em trai sớm học xong thạc sĩ ngành quản lý khách sạn ở Anh trở về tiếp quản cho anh được tự do với nhà thuốc của riêng mình.
Thở dài một hơi, khẽ lắc đầu anh cất máy tính vào cặp, lái xe trở về biệt thự của gia đình.
Nhìn mấy que thử thai hai vạch đỏ chót như son trên tay Mai Anh, Vân Nhi nhắm mắt lại, khẽ lắc đầu cô hỏi:
– Giờ mày tính thế nào?
– Tao báo cho ông Tùng thôi.
Nói xong Mai Anh ném que thử vào sọt rác.
Vân Nhi không biết tâm trạng được làm mẹ sẽ thế nào nhưng cô nghĩ sẽ vô cùng hạnh phúc, vậy mà trước thái độ Mai Anh lúc này, cô có cảm giác cô bạn chẳng vui chẳng buồn, tiếp nhận chuyện sắp làm mẹ như một điều quá đỗi bình thường.
Gật đầu với bạn Vân Nhi bước trở lại bàn ăn.
Mai Anh cố gắng lắm mới nuốt được ít bún măng xong rồi bỏ về giường nằm.
Cảm nhận có chuyện không lành về thái độ của cô bạn mấy ngày nay, Vân Nhi bước đến ngồi bên cạnh nói:
– Không phải ai muốn cũng có con được đâu, tao chúc mừng mày!
– Ừ… Thực ra… tao với ông Tùng dạo này hay cãi nhau… đã định thôi rồi đấy mày ạ.
Cảm nhận của Vân Nhi rõ ràng là không sai, cô lo lắng hỏi:
– Giờ có con rồi thì cũng phải cố mà nhường nhịn nhau cho con có đủ bố mẹ, hiểu chưa?
– Ừm… để tao gọi báo cho ông ấy.
Khuôn mặt mệt mỏi vô hồn, Mai Anh ngồi dậy tựa lưng vào thành giường, cầm điện thoại tìm số của Minh Tùng.
Âm giọng anh ta lạnh lùng vang lên bên tai cô:
– Gọi anh có việc gì thế, anh đang bận!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!