Bà Phương Liên cất lời, xoay người đối diện với cô gái đang run sợ trước mặt.
Đứng sau bà ấy là hai người đàn ông mặc âu phục đen đeo kính đen cao lớn như vệ sĩ.
Vân Nhi nuốt ực một ngụm, cố gắng trấn tĩnh để đáp lại:
– Vâng… bác là…
– Tôi là mẹ của Thành Huy.
– Vâng… cháu chào bác.
Cháu mời bác vào nhà!
Vân Nhi lúng túng, cô lạch xạch mở khóa cửa, trái tim muốn vọt lên tận họng, hai tay run rẩy mãi mới mở nổi.
Đẩy cửa mời mẹ anh vào, Vân Nhi vội tìm trà để pha nhưng bà ấy lạnh lùng gạt đi:
– Khỏi pha, tôi không uống.
Vân Nhi thót tim liền rót một cốc nước lọc để trước mặt bà ấy, tuyệt nhiên bà ấy không động đến, hoàn toàn tỏ thái độ khinh bỉ.
Ngay khi Vân Nhi ngồi xuống trước mặt bà ấy, lập tức bà ấy quắc mắt hỏi:
– Cô tiếp cận con trai tôi vì mục đích gì?
– Bác… cháu…
Vân Nhi nhất thời không biết trả lời sao, cô không phải là kẻ chủ động nhưng cô đồng ý có phải cũng chính là tiếp cận anh? Bà ấy mới nhắc đến thế bất giác cả cơ thể cô nóng bừng xấu hổ.
Lúc nào cô cũng có cảm giác cô không xứng với anh, trước người đàn bà quyền lực này suy nghĩ đó càng tô đậm trong trí óc.
Muốn đòi chút công bằng cô lí nhí nói tiếp:
– Bác… anh Huy… mới… là người…
– Ý cô nói thằng Huy nhà tôi mới là người tiếp cận cô phải không?
Bà Liên cười nhạt, hai mắt nheo lại soi cho kỹ con nhỏ giỏi mồi chài đàn ông trước mắt.
Công nhận nó xinh đẹp lại tỏ thái độ thỏ non ngoan hiền, thảo nào cả hai thằng kia đều say mê, nhưng chắc chắn bà không bao giờ bị thái độ của nó lừa phỉnh.
Bà đã hỏi thằng Khang, nó xác nhận nó bị con nhỏ ghê gớm này ruồng bỏ đến khốn khổ để chạy theo thằng Huy, thật không thể nào chấp nhận được! Nghèo đã là một điều khó chấp nhận, lại thêm cái tội đứng núi này trông núi nọ, biết đâu chừng nó còn cố tình muốn bắt cá hai tay, cuối cùng thằng Huy nhà bà nghiêm túc chân thành hơn nên nó vứt bỏ thằng Khang.
Càng nghĩ lại càng giận, bà mỉa mai nói tiếp:
– Cô khéo léo tiếp cận nó thế nào để bây giờ thành ra nó lại chủ động theo cô, ấy là cái tài của cô, nhưng tôi cho cô biết, tôi không bao giờ chấp nhận cô với thằng Huy.
Cô nghe rõ chưa?
Bà Liên gằn giọng khẳng định, hai mắt như hai hòn lửa long lên.
Mẹ của người đàn ông cô mong muốn được gắn bó dài lâu lạnh lùng nói với cô điều này, bất giác lòng cô quặn thắt xót xa.
Sống mũi cay xè cô chỉ biết im lặng cúi mặt.
Cô có gì sánh được với anh đây? Không… cô không có quyền được yêu anh, không có quyền được anh yêu.
– Tôi không thiếu cách ép cô phải rời xa thằng Huy, chẳng qua tôi muốn dùng cách nhẹ nhàng nhất để khuyên cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!