BỐP!
Cánh cửa căn hộ vừa mở, Mỹ Lan hầm hầm tức giận xông vào, giang tay giáng một cái tát nảy lửa làm Vân Nhi hoa mắt tối tăm ngã vật ra sàn.
Cảm nhận có vị tanh của máu cùng mày hoa mắt choáng, Vân Nhi ôm lấy má, ngỡ ngàng nhìn cô gái trẻ xinh đẹp đang có khuôn mặt của quỷ satan ngay trước mắt cô.
– Chị…?
– Con khốn nạn! Loại đàn bà đ. ĩ thõa cắm sừng người yêu, giấu giếm người yêu đi tằng tịu với bạn thân người yêu.
Mày có ăn mười cái vả, có gãy hết mười hàm răng cũng đáng!
Mỹ Lan đỏ gay mặt mũi, nghiến răng nghiến lợi chỉ tay vào mặt Vân Nhi sỉ vả.
Vân Nhi nhất thời ngơ ngác chưa hiểu chuyện.
Chị ta… nói gì? Người yêu… ý chị ta là… Gia Khang sao? Lần gần nhất Vân Nhi thấy chị ta là ở nhà chị họ Thành Huy, khi ấy cô đang là người yêu Gia Khang, có lẽ chị ta hiểu lầm rồi! Nhưng… bạn thân… chẳng lẽ… căn hộ này là… của Thành Huy sao? Vân Nhi ngơ ngác, bất giác cô hiểu chuyện, ông chủ mà cô từng gặp không ai khác chính là Thành Huy.
Trái tim vô thức đập rộn, Vân Nhi phải trấn tĩnh lắm mới có thể giải thích, đồng thời gượng dậy.
– Chị hiểu lầm rồi.
Tôi và anh Khang đã kết thúc từ lâu.
Tôi cũng không biết căn hộ này là của anh Huy…
Mỹ Lan nhếch miệng cười khinh bỉ quát:
– Đã đ. ĩ lại còn xảo trá! Mày láo thật đấy Nhi! Tao thấy tiếc cho anh Huy vì bị loại người như mày dắt mũi!
Con này công nhận láo thật! Cách đây không bao lâu Gia Khang còn xác nhận anh và cô ta đang yêu xa, thế mà cô ta có thể nói là kết thúc từ lâu.
Có lẽ cô ta cũng dùng những lời lẽ này để lừa Thành Huy.
– Chị đừng ăn nói hàm hồ xúc phạm người khác! Chị có bằng chứng gì mà nói là anh Huy bị tôi dắt mũi.
Tôi đến đây làm giúp việc cho nhà anh ấy, đến việc gặp anh ấy tôi còn chưa một lần gặp mặt ở đây! Nếu chị không nói tôi cũng không biết chủ nhân căn hộ này là anh ấy đâu!
Vân Nhi bực bội lừ mắt với Mỹ Lan, không thèm đôi co cô bỏ vào trong toilet rửa mặt.
Cô đã hiểu chuyện rồi thì chẳng ngán chị ta, thích đánh nhau thì cô chiều.
Mỹ Lan há hốc mồm ngạc nhiên.
Chẳng lẽ… những gì cô ta nói lại là sự thật.
Quả thực Thành Huy và cô ta… không có lúc nào ở cùng nhau cả, suốt một tháng qua cô đã vài lần kiểm tra khi Thành Huy về căn hộ này.
Hậm hực nhìn theo Vân Nhi, Mỹ Lan chẳng thể nói gì, đành quát theo:
– Cô điêu nó vừa vừa thôi! Cô nghĩ tôi là trẻ con đấy à mà lừa?
Vân Nhi vặn nước lau sạch vết máu rách môi, một bên má bị tím lên, nghĩ cũng tức nhưng chẳng lẽ lại quay ra đập lại chị ta? Cô không thèm chấp Mỹ Lan, chỉ bước trở lại quắc mắt nhìn chị ta nói:
– Chị cứ hỏi anh Huy đi thì biết! Mà chị từng nói với tôi chị là vợ anh ấy phải không, tôi nghe anh ấy nói không phải, tôi thấy xấu hổ thay cho chị đấy!
Mỹ Lan tím tái mặt mũi trước câu nói bực bội của Vân Nhi.
Câu nói này của Vân Nhi chọc đúng vào nỗi đau sâu thẳm nhất trong lòng Mỹ Lan.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!