Chương 18: (Vô Đề)

Bấm vài chữ gửi lại Thành Huy, Vân Nhi không có ý chờ đợi phản hồi.

Anh tốt với cô như vậy là quá đủ rồi, cô đừng nên mơ mộng ảo tưởng.

Thở dài một hơi Vân Nhi thay quần áo, sắp xếp sách vở cho vào túi xách, khóa lại căn hộ cô bước xuống nhà để xe bên dưới.

Thành Huy hồi hộp từ lúc nhắn tin, nhận được tin nhắn hồi đáp của Vân Nhi, anh vội xem ngay.

Cô ấy cho anh biết đã khỏe lại và chuẩn bị đến trường rồi… Liệu… anh muốn đưa cô đến trường thì có kỳ cục không? Cô là bạn gái Gia Khang kia mà… Lắc nhẹ đầu Thành Huy thở dài một tiếng.

Chợt nhớ Vân Nhi đang muốn xin làm giúp việc gia đình, Thành Huy nheo nheo mắt suy nghĩ.

Đằng nào cô cũng phải giúp việc cho một gia đình nào đó, tại sao… không phải là căn hộ của anh?

Vân Nhi vừa kết thúc tiết học thứ năm, cô chợt nghe có tiếng chuông điện thoại.

Âm giọng đàn ông xa lạ vang lên bên tai cô:

– Xin hỏi số điện thoại này có phải là của cô Lưu Vân Nhi không vậy?

– Vâng… tôi là Lưu Vân Nhi ạ.

– Tôi thấy cô đăng tin muốn tìm công việc giúp việc gia đình.

Ông chủ của tôi muốn nhờ cô đến chăm sóc căn hộ và nấu bữa tối cho ông ấy.

Ông ấy ở một mình, đi làm cả ngày, đến chín giờ mới về đến nhà.

Việc cô cần làm chỉ đơn giản là nấu bữa tối, dọn dẹp giặt giũ, xong việc cô có thể ra về, cô chú ý về trước tám giờ vì ông ấy không muốn chạm mặt người lạ trong nhà.

Vân Nhi khẽ run lên trước những gì vừa nghe.

Công việc này chính là công việc cô cần, một ngôi nhà trống không cô không ngại phải chạm mặt ai cả.

Nhưng… có đúng là ông chủ của anh ta cần người giúp việc thật không… Cảm thấy có mùi nguy hiểm cô e dè hỏi:

– Anh có thể cho tôi gặp ông chủ của anh để bàn bạc không?

– Ông chủ tôi rất bận nên mới nhờ tôi thuê giúp.

Cô yên tâm không ai lừa cô hết.

Nếu sợ cô có thể nhờ người đến làm cùng, tùy cô.

Về mức lương, ông chủ tôi sẽ trả cô năm triệu một tháng, cô thấy hợp lý chứ?

Mức lương như vậy… thực sự là cao với những gì cô cần phải làm.

Vẫn thấy có gì đó khó tin cô e dè nói:

– Anh… cho tôi suy nghĩ thêm được không?

– Cô có điều gì băn khoăn?

– À thì… công việc này… hơi khó tin nên tôi hơi sợ.

Có tiếng cười nhẹ anh ta trả lời:

– Ông chủ tôi giàu có và hào phóng nên cô không cần phải sợ đâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!