Chương 17: (Vô Đề)

Đến chiều tối, cơn đau họng của Vân Nhi tiến triển, cảm nhận cơ thể dở nóng dở lạnh cô lôi nhiệt kế ra đo.

Ba tám độ ba, sốt không phải là nhẹ! Bực mình thật, cả ngày hôm qua cô đội mưa đến chục nơi tìm người giúp việc mà kết quả chẳng chủ nhà nào nhận.

Có lẽ vì Vân Nhi trẻ trung lại xinh đẹp nên các bà vợ không muốn rước mối nguy vào nhà, chẳng lẽ cô lại phải xin làm phục vụ quán ăn hay bán hàng cho shop thời trang? Công việc vất vả Vân Nhi không ngại, chỉ là cô cần một công việc ổn định lại có mức lương tốt, làm ô sin nghe thì không hay nhưng so với mặt bằng chung cho sinh viên làm thêm thì thu nhập lại cao và ổn định hơn.

Kết quả lúc này cô mắc viêm họng kèm thêm cả sốt, mấy viên thuốc kia xem ra không có bao nhiêu tác dụng khi bệnh đang trên đà tiến triển.

Vân Nhi chủ quan quá, cô không mua thuốc giảm sốt kèm theo, lúc này cô run run vào nhà tắm tự dấp khăn mặt gấp lại đặt trên trán mình.

Mắt mũi cô hoa lên, đói bụng mà mệt quá cơm còn chưa nấu được.

Những lúc ốm đau mới biết có người ở cùng quý đến mức nào!

Trong cơn sốt mơ màng, hình ảnh Thành Huy trong chiếc áo blouse trắng lại xuất hiện quẩn quanh trong óc… Bất chợt Vân Nhi nghe loáng thoáng có tiếng gõ cửa cùng âm giọng trầm ấm.

Thành Huy! Cô đang mơ rồi, giấc mơ này thật quá… Ốm sốt nên giấc mơ hóa thật hơn thì phải!

– Vân Nhi!

Thành Huy… đúng là anh thật.

Sao anh lại đến đây?

– Vân Nhi… cô có ở nhà không?

Gạt chiếc khăn mặt ướt đã nóng lên từ lúc nào, trái tim rộn lên Vân Nhi vội lảo đảo bước ra mở cửa.

Vừa nhìn khuôn mặt nóng đỏ trong cơn sốt phừng phừng của Vân Nhi, Thành Huy đoán ngay cô đang lên cơn sốt, lo lắng anh hỏi:

– Cô mệt lắm không? Sốt bao nhiêu độ rồi?

– À… tôi không sao…

Lời chưa nói hết Vân Nhi bỗng choáng váng xây xẩm mặt mày, cuối cùng cô lại ở trong vòng tay vững chắc của Thành Huy.

Thình thịch… Cảm giác này… hình như không thật! Có khi nào cô sốt cao quá sinh ra ảo giác không?

Thành Huy ép chặt cô gái nóng như hòn than vào cơ thể vững chãi, để cô cảm nhận nhịp tim anh đang dồn dập trong lồng ngực.

Vân Nhi sốt cao quá… anh cần phải bế cố về giường, chỉ là… anh muốn tranh thủ một chút được ôm cô vào lòng cho thỏa bao ngày mong nhớ.

Anh biết mình điên rồ nhưng… lúc này cô đang mệt, anh chỉ có thể lợi dụng được lúc này mà thôi… Sẽ không ai trách anh phải không? May mắn cho anh, tình cờ ghé qua lại được thấy cô thế này… Thành Huy mơ màng siết chặt Vân Nhi, cảm nhận hơi nóng hầm hập anh giật mình tự trách mình xấu xa.

Vân Nhi đang ốm, cô ấy cần nghỉ ngơi!

Trấn tĩnh lại, chuyển tư thế Thành Huy bế bổng Vân Nhi về giường.

Đặt cô nằm yên trên giường anh bước ra ngoài, lát sau quay về với một hộp cháo gà cùng một vỉ thuốc giảm sốt.

Mùa này thành phố đang có dịch cúm, ban chiều Vân Nhi không mua thuốc giảm sốt, lúc ấy tâm trí anh còn đang rối loạn vì bất ngờ gặp lại cô, không nhớ để nhắc nhở cô.

Lo lắng thế nào anh lại ghé thăm cô… Vân Nhi ở một mình, thằng Khang lại không ở gần để chăm sóc cho cô được.

Anh… anh quan tâm cô vì… anh là người bán thuốc cho cô! Tự bào chữa cho bản thân, Thành Huy mở hộp cháo, xúc một thìa thổi cho bớt nóng, nào ngờ Vân Nhi gượng dậy.

Thành Huy có chút xấu hổ, anh nhíu mày giục:

– Cô ăn cháo đi còn uống thuốc!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!