Chương 14: (Vô Đề)

Thành Huy đặt cạch cốc rượu cạn xuống bàn, chưa kịp nâng cốc tiếp theo lên miệng, bất chợt âm giọng con gái ngọt ngào quan tâm phía sau anh vang lên:

– Anh Huy, anh chưa ăn gì, đừng uống rượu như thế!

Mỹ Lan lo lắng bước đến, giật lấy cốc rượu mạnh vàng óng trên tay Thành Huy.

Thành Huy bực bội nheo nheo mắt nhìn cô gái vô duyên này:

– Em làm gì thế, mặc kệ anh đi!

– Anh say rồi… thôi đi về đi!

Thành Huy biết mình chưa say, anh giật cốc rượu trên tay Mỹ Lan.

Lực mạnh lại bất ngờ làm cốc rượu văng xuống nền gạch vỡ tan tành, âm thanh "choang" một tiếng vang lên làm mọi người trong bữa tiệc đều chăm chú nhìn đến.

Gia Khang và Vân Nhi đều hướng mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh chói tai.

Nhận ra Thành Huy, trái tim Vân Nhi bất giác lại rung lên.

Khuôn mặt Thành Huy có chút ửng hồng trong men rượu, không hiểu sao Vân Nhi cảm nhận được nỗi buồn trong đáy mắt anh khi bất chợt anh hướng mắt về cô.

Cô gái xinh đẹp trong bộ váy màu vàng chanh lệch vai đang đứng trước mặt anh… là vợ chưa cưới của anh có phải không?

– Em thấy cô gái đó chứ, Mỹ Lan, vợ chưa cưới của thằng Huy đấy! Thôi… kệ bọn họ, mình qua khu vực kia nghe violon đi em!

Vân Nhi trầm mặc gật đầu, ánh mắt cô vẫn vô thức lưu luyến hình ảnh Thành Huy như chẳng muốn rời đi.

Trước những ánh mắt tò mò, Mỹ Lan ngài ngại nắm khuỷu tay Thành Huy định kéo đi, bất ngờ anh giật tay cô ra, bực bội quay lưng bước đi.

Mỹ Lan vội chạy theo anh, bước chân anh dài làm cô phải cố sức tăng tốc mới theo kịp, bàn chân nhỏ trong đôi giày cao gót làm cô nhíu mày chịu đau để đuổi theo anh.

Chứng kiến cảnh đó, Vân Nhi không biết cảm xúc của mình là gì nữa.

Anh và vợ anh đang có lục đục gì sao? Nhưng… đó không phải là chuyện của cô!

– Đi em! Trót Yêu Em Rồi

Gia Khang kéo Vân Nhi ra góc bàn có dàn hợp xướng được Hồng Hạnh thuê biểu diễn trong bữa tiệc.

Âm thanh réo rắt của violon từ những nghệ sĩ có tiếng vỗ về tâm trạng Vân Nhi lúc này.

Ngồi bên Vân Nhi, Gia Khang chỉ muốn tranh thủ ôm cô vào lòng nhưng bàn tay cứ chạm đến eo cô là bị cô gạt tay ra.

– Em xin phép… đi vệ sinh một lát!

Vân Nhi nhẹ giọng đứng dậy, để Gia Khang ngồi đó cô bước về phía hồ bơi.

Theo suy luận của cô thì nhà vệ sinh sẽ gần hồ bơi.

Bất ngờ cô thấy Thành Huy ngồi một góc tối, trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Thành Huy cũng bất ngờ khi Vân Nhi đi về phía này.

Không thể coi như không biết, anh là ân nhân của cô, vĩnh viễn là như vậy.

Vân Nhi lúng túng lên tiếng:

– Anh Huy… sao anh lại ngồi đây một mình? Vợ anh đâu rồi?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!