Chương 12: (Vô Đề)

Ba ngày sau ca phẫu thuật, ông Khiêm đã có thể ăn cháo, tinh thần cùng sức khỏe tương đối ổn định.

Ba mẹ con bà Lụa không dám nói cho ông biết bệnh trạng của ông, để ông bình phục sau ca phẫu thuật mới nói, thế nên tâm trạng ông lúc này chỉ xót khoản t. iền v. ay mượn một tr. ăm tr. iệu kia, cũng cố gắng ăn uống để mau được về nhà.

Hai giờ chiều Vân Nhi trở lại thành phố, về đến nhà trọ cánh cửa sắt vẫn khóa im lìm.

Mai Anh chưa trở lại, Vân Nhi quan tâm gọi điện hỏi:

– Mày còn ở quê bao lâu thế?

Mai Anh đang ăn trái cây mẹ ngồi bên gọt cho trong phòng khách, vừa bật video call cô vừa trả lời:

– Bố mẹ tao biết chuyện rồi, bảo tao cứ ở nhà bố mẹ chăm cho, không lên thành phố nữa, đẻ con rồi tính tiếp.

Ban đầu bố tao sốc lắm đòi giết chết tao, thế nhưng sau ông lại thương tao nhất, dứt khoát không cho tao đi đâu nữa.

Mẹ tao thì nói là giờ người ta đi thụ tinh nhân tạo để có con mà không cần chồng đầy ra, có đứa con là quý lắm rồi.

Tiền nhà trọ tháng này tao trả hết rồi đấy, mày không cần phải lo nữa nhé.

Vân Nhi mừng cho bạn, có điều giờ ở đây một mình cô cảm thấy hơi trống vắng.

Tiền nhà trọ từ giờ phải gánh một mình sẽ nặng hơn nhưng dù sao ở đây cô cũng quen rồi, có đi đâu thì ở một mình cũng đắt đỏ cả.

Chỉ là… một mình một phòng thế này… cô lại nhận lời yêu Gia Khang… lòng cô có chút lo lắng dù anh đã sớm trấn an anh tôn trọng cô.

Vừa nghĩ đến Tào Tháo là Tào Tháo xuất hiện, Gia Khang gọi cho cô.

Từ hôm ấy ngày nào anh cũng gọi điện, hỏi tình hình sức khỏe bố cô thì ít mà hỏi bao giờ cô về thì nhiều.

Chẳng vui chẳng buồn cô gạt nút nghe:

– Anh Khang ạ.

– Ừ, hôm nay bố em đã khỏe chưa?

– Vâng, bố em ăn được cháo rồi… Em… vừa lên thành phố.

– Em đang ở đâu?

– Em… ở nhà trọ.

– Em cứ nghỉ ngơi đi, bốn giờ chiều anh đến, nhắn cho anh phòng em trọ.

Gia Khang biết thừa số phòng của Vân Nhi trong căn chung cư mini nhưng anh vẫn hỏi.

Chờ vài giây có tin nhắn đến anh nhếch nhẹ khóe miệng, lòng thầm chờ đợi đến giờ hẹn để gặp cô bạn gái kiêu kỳ anh còn chưa thể chinh phục nhưng cô càng như vậy anh lại càng khao khát cô hơn.

Vân Nhi thẫn thờ nhìn dòng tin nhắn Thành Huy gửi cho cô vào buổi chiều cách đây ba ngày, khi bố cô vừa phẫu thuật.

Anh hỏi thăm tình hình sức khỏe của bố cô, thêm một lần xin lỗi vì không giúp được gì cho cô, cô chỉ nhắn lại anh vài dòng đơn giản.

Mọi chuyện như vậy là quá đủ.

Huy áy náy đơn giản vì anh là người tốt, nhưng chính bản thân cô không cho phép mình tiếp tục đơn phương anh.

Thật điên rồ nếu cô còn có thể nghĩ về Huy khi mọi chuyện đã là thế này!

Đã ba ngày rồi… Thành Huy muốn hỏi bao giờ Vân Nhi trở lại thành phố.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!