Chương 11: (Vô Đề)

Âm giọng trấn giữ niềm vui của Gia Khang vang lên khi màn hình hiện lên số điện thoại của Vân Nhi, số điện thoại của cô anh đã thuộc lòng rồi.

– Alo.

– Anh Khang… em Nhi đây ạ.

– Ừ… anh nghe đây, em nói đi.

– Em… muốn nhờ… anh giúp em… bảy mươi triệu.

Bố em… đang cần phẫu thuật gấp.

– Được.

Em đang ở đâu?

– Em ở nhà trọ…

– Anh sẽ đến đưa em tiền, em cứ ở yên đó.

Nước mắt khẽ lăn, Vân Nhi mắc nợ Gia Khang, cô không có lựa chọn nào khác.

– Anh… em phải về quê bây giờ, nếu được anh chuyển khoản giúp em được không?

– Em về đâu?

– Em về tỉnh M.

Suy nghĩ vài giây, Gia Khang liền nói:

– Anh sẽ về quê cùng em.

Vân Nhi biết mình khó lòng từ chối Gia Khang, thế nhưng cô vẫn cố gắng giữ khoảng cách để nói:

– Không tiện đâu anh Khang… em nhắn gửi anh số tài khoản của em nhé, em sẽ hoàn trả anh đủ cả gốc và lãi… có được không ạ?

Những lời nói nhẹ nhàng xa cách của Vân Nhi dù rất nghiêm túc hợp tình hợp lý nhưng lại làm Gia Khang cảm thấy bực bội.

Chẳng hiểu sao… cứ nghĩ đến việc Vân Nhi thích Thành Huy là anh lại tức giận.

Cả việc cô luôn giữ khoảng cách với anh như lúc này.

– Anh không cần em trả lại.

Anh chỉ cần… em làm bạn gái anh.

Em yên tâm… anh sẽ tôn trọng em… em hiểu ý anh đúng không? Anh muốn em thật lòng hướng về anh!

Phải kiềm chế lắm Gia Khang mới nói ra được những lời này.

Cảm giác thất bại trước Vân Nhi như gáo nước lạnh dội vào lòng anh.

Xưa nay… anh chưa từng thất bại với ai như với cô gái này.

Vân Nhi hiểu Khang nói với cô những lời như vậy chính là điều tốt nhất anh dành cho cô.

Cô không còn lựa chọn nào khác, nếu như anh thẳng thắn muốn… mua thân xác của cô, có lẽ cô cũng không thể từ chối.

Cô biết bản thân mình rẻ mạt, nhưng hoàn cảnh là như vậy, cuộc đời khắc nghiệt, sinh tử tàn khốc, nếu thân xác của cô có thể đổi lại sinh mệnh cho bố cô, cô vẫn lựa chọn đâm đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!