Vân Nhi im lặng, cô không muốn nhận lời Gia Khang.
Chỉ cần ở gần anh ta thôi cô đã cảm thấy khó chịu, nếu như… phải mang nợ anh ta, cô không biết phải trả ơn cho anh ta bằng cách nào? Nghĩ rồi hai má cô lại nóng ran, chẳng lẽ nợ Huy cô có thể… đền ơn anh sao? Không… không phải vậy… chỉ là cô cảm thấy tin tưởng Huy hơn Khang mà thôi.
– Có được không Nhi? Em thực sự cần thì bao nhiêu với anh cũng không thành vấn đề.
Gia Khang sốt ruột.
Cô gái này… tại sao cứ khó khăn với anh như vậy? Cô ấy đang cần tiền, chỉ cần thoáng qua thôi là anh đã hiểu cô ấy cần đến mức nào.
Anh chưa từng thích ai như cô nhưng… cô lại khó chịu với anh hơn bất cứ đứa con gái nào anh quen biết.
Ông trời đang muốn trừng phạt chuỗi ngày chơi bời trác táng của anh có phải không?
– Em… em muốn suy nghĩ thêm, có được không anh?
Vân Nhi nghẹn ngào, hoàn cảnh khiến cô buộc phải đưa ra lựa chọn.
Khuôn mặt méo xệch tội nghiệp như bánh bao nhúng nước của cô làm Gia Khang đanh mặt.
Muốn giúp đỡ cô thôi mà khó đến vậy sao? Cơn tức giận bất giác dâng lên, Gia Khang lạnh giọng nói:
– Ừ… em cứ nghĩ đi.
Nhưng em nên nhớ, anh không giúp ai không công bao giờ!
Khẽ run lên, cảm giác máu trong người như đông cứng, Vân Nhi quay sang khuôn mặt chuyển vẻ lạnh lùng che giấu cơn tức giận khó bề kiềm chế của Gia Khang.
Anh ta… đã thẳng thắn đòi hỏi cô.
Cô có thể nào chấp nhận thái độ này của anh ta? Không… cô không muốn! Anh ta là một kẻ đáng ghét, cảm nhận của cô về anh ta chưa bao giờ khác, lúc này càng rõ rệt hơn!
Hoàn cảnh luôn là điều dồn ép con người phải làm những gì bản thân mình không muốn, nuốt một ngụm khô khốc Vân Nhi chấp nhận gật đầu.
Cô hiểu và cam chịu trước những lời của Gia Khang.
Anh ta muốn cô, ý đồ đó của anh ta hiển hiện ngay từ ánh mắt đầu tiên anh ta nhìn cô.
Công bằng mà nói, anh ta là một đối tượng mà bao cô gái khao khát, chỉ là… cô…
– Em cảm thấy mệt… anh đưa em về được không? Cuối giờ chiều nay em sẽ trả lời anh.
Vân Nhi biểu lộ rõ sự mệt mỏi sau những giây phút cơ thể căng cứng như dây đàn.
Cô muốn có thời gian suy nghĩ, không… chính xác là… cô vẫn muốn gặp Thành Huy, muốn một lần hỏi anh cho rõ ràng.
Cô tin anh sẽ không xua đuổi cô, niềm tin ấy khiến cô muốn kéo dài thời gian với Gia Khang.
– Được.
Đây là card visit của anh, em gọi anh theo số này.
Gia Khang nuốt một ngụm khô khốc, yết hầu anh chuyển động, cảm giác nóng nực sau những phút bực bội khiến anh vung tay cởi bỏ một cúc áo sơ mi trên cổ.
Cô gái khó tính này lần đầu tiên cho anh cơ hội, anh sẽ chờ.
Chỉ là, cảm giác bức bối khiến anh muốn đập phá.
Cô ta không yêu anh, cô ta yêu Thành Huy!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!