Kéo tay Vân Nhi vào trong căn phòng có đề biển tên "Phó giám đốc", nhoẻn miệng cười Mai Anh nhìn người đàn ông ngũ tuần to béo trán hói trước mặt, ngọt ngào nói:
– Chú Hoàng, hôm trước cháu trao đổi với chú rồi đấy, chú cho bạn cháu vào làm nhé, nó chăm chỉ nhanh nhẹn lắm ạ!
Lão Hoàng lướt nhìn từ đầu đến chân cô gái trẻ xinh đẹp mới đến, hai con mắt lóe lên tia dâm dục, rất nhanh hấp háy cười:
– Ừ, bạn cháu cứ vào đây làm, ca tối đang thiếu người đấy!
– Ui… cháu cảm ơn chú! Này, mày cảm ơn chú Hoàng đi!
– Cháu… cảm ơn chú!
Lão Hoàng gật đầu, đôi mắt lươn ti hí không ngừng chiếu thẳng vào ngực Vân Nhi.
Có cảm nhận không tốt với lão hói trước mặt, Vân Nhi quay đầu bước nhanh khỏi phòng làm việc của lão.
Mai Anh lúng túng chào lão Hoàng, bước vội theo cô bạn, hơi bực bội hỏi:
– Mày được vào đây làm tốt quá còn gì, công việc nhẹ nhàng, lương với phụ cấp đều ngon lành!
– Tao thấy ghê ghê lão Hoàng ấy, thôi chắc tao xin việc khác.
– Con dở, lão ấy thế thôi chứ sợ vợ lắm, mày không phải lo, tao còn làm cùng ca với mày, sợ cái gì mà sợ? Mày chê tiền à?
Mai Anh bĩu môi thuyết phục, nể lắm cô mới dắt nó đi xin việc, thế mà nó lại chê, đã chẳng cảm ơn cô thì chớ.
Dù sao Vân Nhi cũng là bạn thân nhất của cô nên cô muốn thuyết phục bạn làm cùng mình.
Cũng vì nể bạn tốt với mình nên Vân Nhi ậm ừ chấp nhận nói:
– Tiền thì ai chẳng cần, tao với mày còn đang đi học, bao thứ cần tiền, được rồi tao cảm ơn, thế bao giờ thì bắt đầu làm hả mày?
– Tối mai đi, ca tối thiếu người nên tao mới xin được cho mày chứ có phải dễ đâu, thế nhá!
Tối hôm sau, Vân Nhi mặc bộ đồng phục áo dài đỏ lễ tân đứng cùng Mai Anh ở quầy tiếp khách sảnh nhà G khách sạn Kim Liên.
Công việc khá nhẹ nhàng, so với nhiều việc làm thêm của sinh viên thì công việc này quả là thích hợp với hai cô gái trẻ.
Thỉnh thoảng có khách qua lại thì tươi cười tiếp đón hướng dẫn, trao gửi khóa phòng hay nhận đồ khách gửi.
Làm ở Kim Liên được một tuần, mười giờ tối thứ tư có khách gọi điện thoại bàn, Vân Nhi nhấc ống nghe trả lời:
– Alo, lễ tân sảnh nhà G xin nghe!
– Em xem giúp chị… khóa phòng 103, chị bị nhốt luôn rồi không mở ra được, chẳng biết vứt đâu trong phòng tìm không thấy!
Giọng phụ nữ trẻ vang lên ở đầu dây bên kia, Vân Nhi thở ra một hơi, tìm chìa khóa phòng 103 cô quay sang Mai Anh nói:
– Mày ở đây tao qua phòng 103 xem thế nào!
Nói xong Vân Nhi bước nhanh về phía hành lang dẫn ra bể bơi.
Khu vực phòng 103 bước qua bể bơi sẽ đến.
Vừa mở khóa phòng 103, bất ngờ Vân Nhi nghe có tiếng ùm từ bể bơi, ngay sau đó là tiếng quẫy đạp.
Có ai vừa ngã xuống bể! Cô liền quay ra, nhận thấy người ngã là một đứa bé thì bước nhanh về bể bơi, chỉ kịp tuột giày cao gót để lao xuống.
Bể bơi lúc này không có ai cả, chẳng hiểu sao lại có đứa trẻ năm tuổi ngã ở đây? Ở quê Vân Nhi vẫn đi bơi suốt, khả năng bơi của cô được xem là đáng nể, không ngại độ sâu 2m của bể.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!