Chương 40: Tiên Sinh Cũng Xem Thoại Bản Sao

Động tác kéo ghế chuẩn bị ngồi của Dư Chu dừng tại chỗ, nâng mắt liếc nhanh đến quyển sách trên tay của tiên sinh, trang bìa với cách đóng sách quen thuộc, không thể nghi ngờ đó chính là quyển thoại bản trước đây hắn sao chép cho tiệm sách.

Hắn do dự một chút, sau đó lui về đứng yên ở góc bàn nhỏ giọng nói:

"Tiên sinh! cũng xem thoại bản sao?"

"Ngươi! " Vốn Văn tiên sinh chuẩn bị mở lời khiển trách lại bị câu hỏi của hắn chặn lại, sau đó ông lại ném cuốn sách trong tay lên trên mặt bàn chỉ trích nói:

"Hỏi ngươi thì ngươi trả lời đàng hoàng cho ta!"

Dư Chu cúi thấp đầu trề môi nói:

"Tiên sinh ngài cũng biết tình huống của nhà ta trước đây đi, mấy tháng trước phu lang nhà ta mới tới nhà, hai chúng ta ngay cả miếng cơm cũng sắp không có để mà ăn, nếu không đi tới tiệm sách nhận công việc chép sách này, chúng ta không phải đi ăn xin ở khắp các thôn thì chính là chết đói rồi ấy chứ.

"

"Ta có nói không cho phép ngươi chép sách à?" Văn tiên sinh gõ hai tiếng xuống mặt bàn.

Dư Chu ngẩng phắt đầu lên, trong mắt tràn đầy kinh ngạc,

"Tiên sinh, ngài vậy mà không phản đối chuyện ta chép sách, vậy vừa rồi sao ngài lại dọa ta làm gì chứ?"

Văn tiên sinh có vài phần ghét bỏ liếc nhìn Dư Chu một cái,

"Ta chỉ không ngờ bình thường ngươi thông minh lanh lợi như thế, nhưng trong chuyện này sao mà lại ngu quá vậy.

"

"Ta! ta ngu như thế nào chứ?" Dư Chu không hiểu hỏi lại ông.

"Người ta chép sách cho tiệm sách cũng được, viết thoại bản cũng thế, đều biết tránh sử dụng loại chữ mà bản thân thường dùng," Văn tiên sinh càng nói càng tức giận, lại nhặt quyển thoại bản trên mặt bàn lên lật mở bày ra trước mặt Dư Chu, đập lên mặt sách nói,

"Người xem ngươi đi, chữ viết này có điểm nào khác biệt với chữ viết thơ bình thường ngươi vẫn dùng hay không hả?"

Nói xong một lúc lâu, nhìn dáng vẻ vẫn còn đang bị doạ sợ của Dư Chu, ông lại bổ sung thêm,

"Cho nên vừa liếc mắt một cái là ta đã có thể đoán ra được cuốn thoại bản này là do ngươi chép.

"

Dư Chu cũng không phải thực sự bị doạ tới mà chỉ là hắn đột nhiên lĩnh ngộ ra được một điều, trước đây hắn chỉ cảm thấy hành vi đám thư sinh coi thường việc chép thoại bản và viết thoại bản đúng là kiểu đầu óc có vấn đề, bây giờ tỉ mỉ nghĩ lại thì người có thời gian rảnh để xem thường hết cái này lại đến cái kia cũng chỉ có thể là những kẻ cố chấp cổ hủ đến cùng cực hoặc là những người có điều kiện và hoàn cảnh gia đình đặc biệt ưu việt, không cần bận tâm lo lắng kế sinh nhai mà thôi.

Với những kẻ cố chấp cổ hủ kia thì dù gia đình có nghèo nàn đến đâu cũng đều sẽ cảm thấy chuyện người trong nhà phải chu cấp tiền nuôi họ là lẽ đương nhiên, bởi vì họ chính là người đọc sách, còn về loại người còn lại thì chính bản thân họ sẽ không có chuyện cần phải đi làm công việc chép sách này, liền dùng dáng vẻ mắt cao hơn đầu cảm thấy những người làm công việc này là đang làm ô nhục thân phận người đọc sách, hai loại này đều vừa điên lại vừa dở.

Mà nếu như tỉ mỉ suy ngẫm kĩ lại thì có khả năng phần lớn những cuốn thoại bản đó cũng đều được bán cho hai loại người trên ấy chứ.

Còn đối với những người thật sự muốn kiếm tiền nuôi sống gia đình bằng công việc chép sách mà có thể làm tới mức thay đổi một kiểu chữ khác dùng mỗi khi chép sách như tiên sinh vừa nói thì nào có dễ dàng như thế, có bao nhiêu người có thể làm được cơ chứ?

Khó trách khi đó Ngô Thường Lâm nói tiệm sách của y thiếu người chép sách.

Sau khi Văn tiên sinh nói liền một hơi những điều muốn nói ra thì bản thân cũng đã bớt giận không ít, lại đợi thật lâu cũng không thấy Dư Chu đáp lời mình, ông liền dùng giọng điệu hòa hoãn hơn một chút hỏi:

"Từ lúc bắt đầu tới hiện tại tổng cộng ngươi chép cho bên tiệm sách bao nhiêu quyển, bây giờ không còn tiếp tục chép nữa chứ?"

"Đã không nhận chép nữa rồi ạ," Dư Chu vội trả lời,

"Trước đó cũng chỉ chép khoảng mười cuốn mà thôi.

"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!