Thấy hai người Dư Chu và Cẩm Xuyên rời đi không lâu liền quay trở lại tiệm sách thì động tác sắp xếp chỉnh lý đồ đạc phía sau quầy của hỏa kế hơi ngừng lại một chút, sau đó liền mỉm cười tiến đến tiếp đón hỏi:
"Dư tiên sinh để quên thứ gì lại đây sao?"
"Vừa nãy quên mất chưa mua sách," Dư Chu nói,
"Trở lại mua một quyển.
"
Hai tháng qua hắn không chỉ chép sách mà còn bán thoại bản cho bên tiệm sách nữa, nhưng đây chính là lần đầu tiên muốn tới để mua sách, hỏa kế nghe vậy liền ngẩn người trong chốc lát, có điều rất nhanh đã phản ứng lại, vội hỏi:
"Ngài muốn mua sách gì ạ, để ta đi lấy cho ngài.
"
Dư Chu nói: "Muốn một quyển Luận ngữ.
"
Hỏa kế bật thốt lên: "Sao ngài lại cần mua quyền sách này cơ chứ?"
"Có vấn đề gì sao?" Dư Chu thấy sự ngạc nhiên trong giọng nói của hắn cũng có chút khó hiểu.
"Là như vậy," hỏa kế mỉm cười giải thích,
"Phàm là thư sinh đọc sách sau khi dâng lục lễ nhận sư thường thì tiên sinh đều sẽ tặng lại một quyển Luận ngữ do bản thân tự chép tay làm quà đáp lễ, vậy nên có rất ít người sẽ đến tiệm sách của chúng ta mua cuốn Luận ngữ này.
"
Nói xong mới xoay người đi tìm sách cho Dư Chu.
Dư Chu suy nghĩ một chút liền gọi người trở lại:
"Chờ một chút, đổi thành cuốn Mạnh tử đi.
"
"Vâng ạ.
" Hỏa kế không nhiều lời, đổi sang một hướng khác lấy cuốn Mạnh tử cho Dư Chu.
Sau khi hai người rời khỏi tiệm sách lại đi mua thêm một số thứ khác nữa, trên đường trở về đợi không có người nào xung quanh nữa Cẩm Xuyên mới không kiềm được hỏi:
"Sau này mỗi ngày phu quân đều cần tới thị trấn học tập cùng với tiên sinh hả?"
"Vẫn chưa xác định đâu.
" Dư Chu lắc đầu nói, theo cách nói của Trần Phong và người trong thôn thì đúng là nguyên thân đã có vài năm đọc sách ở trấn trên này, nhưng hôm nay sau khi hắn được nghe hỏa kế nói tới chuyện phàm là những học trò đã bái tiên sinh thì đều được tiên sinh tặng lại một cuốn Luận ngữ làm quà đáp lễ lại không khỏi nghĩ tại sao bên trong nhà hắn lại không có nó.
Còn một nguyên nhân nữa chính là hắn không có được kí ức của nguyên thân, vậy nên cũng không biết được tiên sinh của mình họ gì tên gì, nhà ở đâu, nên tìm người như thế nào.
Hơn nữa cho dù có thể tìm thấy được đi chăng nữa thì hắn cũng không dám đi tới đó, bởi vì vị tiên sinh nọ khẳng định đã từng thấy được chữ mà nguyên thân từng viết, thể chữ hiện tại hắn đang dùng là học được trước khi xuyên tới đây, vậy nên sẽ không có khả năng giống với nét chữ của nguyên thân, đến lúc đó thì biết giải thích như thế nào đây?
Dư Chu cau mày suy nghĩ hết nửa ngày, trong đầu thầm nghĩ không biết nơi đây có thể đổi một tiên sinh khác giống như chuyện chuyển trường ở thế giới kia của hắn hay không nhỉ.
Nếu như không thể thì đây đúng là một chuyện phiền phức mà.
Vậy nên phải mất một lúc lâu hắn mới nói tiếp:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!