Ăn xong cơm trưa lại rửa sạch bát đũa, hai người không dễ gì mới có chút thời gian nghỉ ngơi thả lỏng.
Sau khi ngồi bên ngoài cửa tán gẫu một lát thì đột nhiên Dư Chu dậy lên hứng thú, hắn đem số tiền còn dư lại khi dùng ở trên trấn đổ hết ra ống trúc ngồi đếm từng đồng một.
Hôm nay trước khi đi lên thị trấn thực ra trên người hắn cũng chỉ còn sót lại có sáu mươi chín văn tiền, số tiền kiếm được với tiêu dùng khi còn ở trên trấn trong lòng hắn cũng có tính toán, bây giờ chỉ cần nhẩm tính một chút là có thể biết được kết quả.
Thế nhưng Dư Chu cảm thấy tự ngồi nhẩm tính ra kết quả sẽ không có cảm giác thành tựu như ngồi đếm ra kết quả.
Hắn không nói thì Cẩm Xuyên cũng sẽ không nhắc nhở hắn làm gì, một người hứng thú bừng bừng ngồi đó đếm tiền đông, một người còn lại vui vẻ ngồi xem.
Dư Chu đem đồng cuối cùng đặt vào bên trong túi tiền, ngẩng đầu lên nhìn Cẩm Xuyên nói:
"Tổng cộng có ba trăm bốn mươi bảy văn, còn có một khối bạc vụn năm đồng nữa.
"
Tính tổng vào thì có khoảng tám trăm bốn mươi bảy văn tiền, số tiền này đã đủ cho hai người họ sử dụng trong khoảng một tháng rồi.
Cẩm Xuyên thấy hắn đã đếm xong rồi mới mỉm cười nói:
"Chỗ ta vẫn còn khoảng bốn trăm văn tiền nữa, huynh có muốn cùng đếm một thể hay không?"
"Vẫn là thôi đi.
"
Dư Chu lắc đầu từ chối, đếm tiền của chính mình còn có thể nói là sở thích cá nhân, nếu ngay cả tiền của người yêu mà cũng đòi đếm thì chính là có chút quá phận, mà đó cũng không phải phong cách hành sự của hắn.
Mặc dù với tình hình phát triển hiện tại thì có khả năng chẳng bao lâu nữa tiền của hai người bọn họ sẽ trở thành tiền chung một nhà, nhưng dù có như thế thì cũng nên là do Cẩm Xuyên quản tiền tài mới đúng.
Đối với phương diện này thì Dư Chu cực kì có tự giác.
Hắn cầm lấy túi tiền chơi đùa ở trên tay thêm một lúc, lại như nhớ ra điều gì, quay lại nói với Cẩm Xuyên:
"Đệ làm thêm một chiếc hà bao giúp ta đi, đơn giản một chút là được.
"
Nói xong lại móc khối bạc vụn năm đồng ra,
"Đem cái khối này để tách ra một túi khác tích trữ lại, còn ba trăm văn tiền thì dùng để chi tiêu hàng ngày cho hai chúng ta.
Hoặc là để khối này ở chỗ đệ cũng được.
"
Trái tim của Cẩm Xuyên thật bồi hồi xúc động, mỗi một hành động của Dư Chu đều cho thấy hắn đang không ngừng tính toán cho tương lai sau này của hai người họ, điều này khiến cậu cảm thấy đặc biệt yên tâm.
Có điều cuối cùng thì cậu vẫn không đồng ý nhận khối bạc vụn năm đồng kia, mà là quay về trong phòng cầm một cái hà bao khác mang ra.
Với cậu mà nói, đợi sau khi hai người đã thành thân rồi mà Dư Chu vẫn nguyện ý giao việc quản lý gia đình cho cậu, vậy thì cậu nhất định sẽ không từ chối, thế nhưng hiện tại thì vẫn chưa đến lúc.
***
Buổi tối cần mời cả nhà Trần thẩm tới ăn bữa cơm, ở đây lại vừa không có điện vừa không có đèn, cho nên khẳng định không thể làm quá muộn.
Bởi vậy bắt đầu từ giờ mùi thì Dư Chu đã bắt tay vào chuẩn bị những món ăn cần nấu nướng vào bữa tối rồi.
Trước khi mua đồ ăn thì hắn và Cẩm Xuyên đã thương lượng thật tốt với nhau về những loại thực phẩm cần thiết cho bữa tối rồi mới mua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!