Chương 18: Chuyện Này Là Do Ta Thiếu Sót Rồi

Có một số chuyện Dư Chu cũng không thể đi hỏi một tiểu cô nương được, nếu như sau đó Trần đại nương cũng xuất hiện thì chuyện mà bà biết chắc chắn sẽ không ít hơn so với Tiểu Quyên.

Hắn trầm tư một lúc, lại liếc nhìn vào trong sân một cái mới hỏi tiếp,

"Bà nội của muội có ở nhà không?"

"Bà nội đang ở trong gian nhà chính đó."

Tiểu Quyên nói,

"Là bà nội kêu ta đứng ở đây đợi ca, nếu thấy ngươi trở về thì nói chuyện Quế thẩm đến đây cho ngươi nghe."

Dư Chu:

"Ta đi tìm bà nội muội nói chút chuyện."

"Được ạ."

Tiểu Quyên ngoan ngoãn đứng qua một bên nhường đường cho Dư Chu tiến vào trong sân nhà.

Khi hai người tiến vào trong gian nhà chính thì Trần đại nương đang nằm trên chiếc ghế tựa cạnh cửa nhắm mắt nghỉ ngơi, Tiểu Quyên đi ở phía trước thấy vậy liền dừng bước, xoay đầu nhỏ giọng nói với Dư Chu:

"Dư Chu ca ca, bà nội ta đang ngủ mất rồi."

"Là Chu tiểu tử đấy à?"

Trần đại nương chậm rãi mở đôi mắt tràn đầy tinh thần quắc thước của mình ra, không có chút gì là đang buồn ngủ cả.

Bà liếc nhìn Dư Chu xong liền chỉ ra phía sau ngưỡng cửa nói:

"Đặt cái sọt ở đó đi, ngồi xuống nói chuyện cái đã."

Dư Chu ngoan ngoãn làm theo, sau khi ngồi xuống liền xoa xoa gáy:

"Tiểu Quyên nói với ta chuyện Quế thẩm tới nhà, mấy chuyện cần làm tiếp theo ta muốn tới thỉnh giáo đại nương cho ta lời khuyên."

Trần đại nương khẽ gật đầu, tiếp đó xoay qua phân phó Tiểu Quyên đang đứng ở ngoài cửa,

"Con đi ra ngoài sân canh ở đó, ngoại trừ cha với nương con ra, nếu có người khác đến thì hô to gọi bà một tiếng."

Sau khi phái Tiểu Quyên ra ngoài canh giữ bà mới ngồi thẳng người dậy, nhìn về phía Dư Chu nói:

"Ngươi tạm thời vẫn không muốn thành thân sao?"

"Đúng vậy,"

Dư Chu tương đối kinh ngạc, không ngờ Trần đại nương có thể nhìn thấu được chuyện này, vậy lên hắn càng thấy chuyện bản thân tìm Trần đại nương thương lượng là một chuyện đúng đắn,

"Ngài thấy đấy, tình huống hiện tại của ta cũng chỉ miễn cưỡng có thể đủ ăn, nếu như thành thân, đến ngay cả tiền mua hỉ phục cũng không có."

Hắn không dám nói bản thân tạm thời không thành thân vẫn còn một nguyên nhân khác, đó là cảm thấy tình cảm của hai người họ vẫn chưa đủ để đi tới bước đó.

Khoảng thời gian xuyên không đến nơi này chỉ mỗi chuyện làm sao để sống tiếp đã tiêu phí hết toàn bộ tâm trí của hắn rồi, đối với chuyện nữ nhi tình trường, hắn xác thực là không có tinh lực suy nghĩ một cách nghiêm túc.

Hắn không phủ nhận chuyện bản thân có ấn tượng tốt đối với Cẩm Xuyên, nếu không ngày hôm đó hắn sẽ không nhận hà bao mà cậu tặng, nhưng nếu chỉ vì bị ai đó khiêu khích mà phải lập tức lựa chọn thành thân thì điều này không chỉ quá vội vàng, mà còn là một loại không tự tin cùng vô trách nhiệm với quan hệ của hai người.

Trạng thái lý tưởng của hắn chính là khi kinh tế trong tay đã không còn quá eo hẹp, thu nhập của hắn đủ để đảm bảo gánh vác được một gia đình thực thụ, hai người có thể làm mọi việc nên làm một cách tự nhiên.

"Ngươi nghĩ như vậy cũng có lý," Trần đại nương gật đầu tỏ ý tán thưởng, tiếp đó liền chuyển đề tài,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!