Hôm nay Cẩm Xuyên cũng từ chối đề nghị cùng đi lên trấn trên với Dư Chu giống như lần trước, một mình cậu ở lại trong nhà tiếp tục thêu thùa các thứ.
Mấy chiếc túi thơm giống với lần vừa rồi mang đi bán, một ngày cậu có thể dễ dàng thêu xong một cái, thời gian thêu một chiếc khăn tay lại càng ngắn.
Nếu có thể tiếp tục bán với mức giá hai mươi văn tiền một chiếc hà bao và mười năm văn tiền một chiếc khăn tay thì sau khi trừ đi tiền mua vải với tiền chỉ thêu, một ngày cậu có thể kiếm được khoảng hai mươi văn tiền, một tháng cũng có thể tích cóp được khoảng sáu trăm văn tiền rồi.
Mặc dù Dư Chu không chịu nhận lấy số tiền bán đồ thêu này của cậu, nhưng nếu kiếm được thêm càng nhiều tiền liền cũng có thể cất giữ để dùng trong những lúc khẩn cấp.
Nghĩ đến chuyện mấy ngày nay Dư Chu đang buồn rầu vì vấn đề tiền bạc nhưng vẫn cố gắng giấu kĩ không muốn để cậu thấy được bộ dáng đó của hắn, Cẩm Xuyên cảm thấy đau lòng không thôi, nhưng đồng thời cũng không khỏi cảm thấy thực ngọt ngào.
Động tác trên tay vẫn không ngừng, thế nhưng khóe miệng lại không kìm được chậm rãi nhếch lên bởi vì những suy nghĩ này.
Kết quả khi làm hai việc cùng một lúc chính là có người từ ngoài sân đẩy cửa tiến vào, một tiếng cạch thật khẽ vang lên làm cậu giật bắn cả người, sợ tới mức kim thêu suýt chút nữa là đâm vào đầu ngón tay.
Cậu theo bản năng nghĩ là Trần đại nương hoặc là Trần thẩm tới nhà, ngẩng đầu kêu một tiếng: "Trần! "
Kết quả mới thốt ra được chữ đầu tiên liền thấy rõ người tiến vào là ai, cậu lập tức đè xuống nụ cười trên môi, sửa lời nói:
"Vị thẩm tử này, ngài! có chuyện gì sao?"
"Ta là Quế thẩm này, ngươi có còn nhớ không, buổi chiều hôm trước ngươi đi hái rau dại cùng với Dư Chu thì chúng ta từng gặp mặt một lần ở ngoài cửa đó.
"
Quế thẩm híp mắt cười nói.
Có lẽ bà ta nghĩ rằng mình làm vậy là đang thể hiện sự thân thiện, lại không biết rằng rơi vào trong mắt người khác lại chính là hình mẫu cho vẻ mặt gian giảo.
Người mà Cẩm Xuyên đã từng gặp qua một lần chỉ cần không phải cách đến ba, năm năm mới gặp lại một lần thì phần lớn cậu đều có thể nhớ kĩ, huống chi cái người Quế thẩm này còn không phải dạng người bình thường, mới chỉ ngẫu nhiên đụng phải một lần mà Trần Phong đã gấp gáp dặn dò cậu cùng với Dư Chu lần sau mà có gặp phải thì tận lực tránh đi.
Hơn nữa mấy ngày trước cậu còn nghe Trần thẩm từng nói, lần Dư Chu từ trên trấn trên về hôm đó cũng gặp phải Quế thẩm, vừa gặp mặt Quế thẩm này liền chạy tới lục lọi đồ vật bên trong sọt đeo của Dư Chu, cực kì bất lịch sự.
Mặc dù Dư Chu lấy cớ dùng cỏ ngứa dọa thẩm ta một trận, còn làm cho thẩm ta cảm thấy ngứa ngáy toàn thân gần hai ngày trời.
Nhưng nói không chừng hiện tại vừa mới hiểu rõ chuyện bản thân bị lừa, hoặc có lẽ không hiểu ra nhưng vẫn muốn tìm Dư Chu báo thù cũng nên.
Cẩm Xuyên nhíu mày, không giấu vết đem kim chỉ thêu trong tay cất kín vào trong giỏ, đứng dậy nói:
"Thẩm đến tìm Dư Chu sao? Huynh ấy mới đi ra ngoài có chút việc rồi.
"
Cậu không dám nói rằng Dư Chu đi lên thị trấn, thị trấn cách nhà quá xa, cả đi cả về ít nhất cũng phải mất tới hơn một canh giờ, thời gian lâu như vậy nếu như Quế thẩm này muốn làm chút chuyện quá phận nào thì cậu nhất định không thể ngăn nổi bà ta.
Chỉ có thể khiến cho bà ta cảm thấy rằng Dư Chu có thể quay về bất cứ lúc nào.
Nào ngờ Quế thẩm này chỉ he he cười một tiếng, không đợi người khác mời liền tự ý tiến vào bên trong nói,
"Ta tới là để tìm ngươi chứ không phải tìm Dư Chu.
"
Cẩm Xuyên sợ bà ta tiến thêm bước nữa là có thể tiến vào trong gian nhà chính rồi, vội vàng đẩy giỏ kim thêu vào một góc khuất trong phòng, tự mình bước ra bên ngoài, mặt không biểu cảm chặn đứng bà ta ở giữa sân,
"Thẩm là muốn tìm ta sao?"
"Đúng vậy, là tới tìm ngươi,"
Mặc dù bà ta bị Cẩm Xuyên ngăn lại, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào trong giỏ kim chỉ được đặt ở trước cửa phòng, vươn đầu ra nói,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!