Chương 13: (Vô Đề)

Kì thực ban đầu Dư Chu tính tranh thủ khoảng thời gian rảnh lúc chiều tối đi xem xét hai khối đất cạn thuộc về hắn, sau đó mới thuận tiện đi hái chút rau dại mang về.

Nào biết Cẩm Xuyên lại nghiêm túc cực kì, nghe nói muốn đi hái rau dại liền buông đồ đạc trong tay mình ngay lập tức, còn đi xuống bếp cầm một cái rổ nhỏ mang theo.

Dư Chu cũng giống với tất cả nam nhân khác khi đi ra ngoài đều không thích mang theo túi xách, không chỉ không thích tự mình mang theo mà còn cảm thấy không cần thiết,

"Chúng ta hái cũng không được bao nhiêu, mỗi người cầm một ít trên tay là có thể cầm hết được rồi.

"

Cẩm Xuyên lấy một cái cuốc nhỏ từ bên trong rổ ra, giơ lên nói:

"Trứng gà trước đây Trần thẩm cho còn dư lại hai quả, ta muốn đi đào ít rau tề thái, ngày mai có thể làm món tề thái xào trứng ăn.

"

Đều đã sắp xếp xong hết rồi, Dư Chu còn có thể nói thêm gì được nữa đây?

Lúc hai người họ đi ra ngoài, vừa đúng vào khoảng thời gian dân làng đi làm đồng về, vậy nên hai người đi ra khỏi sân chưa được bao xa liền đụng mặt với ba người phụ nữ cũng đang bưng rổ đi về.

Sau khi nhìn thấy hai người họ, nhóm phụ nữ trao đổi ánh mắt với nhau một chút, lại nhỏ giọng thì thầm vài câu sau đó một thẩm thẩm có bộ dáng hơi béo trừng mắt nhìn hai người còn lại một cái, đi vài bước tiến gần đến chỗ Dư Chu và Cẩm Xuyên:

"Chu tiểu tử này, đây là ca nhi được ngươi cõng về vào mấy ngày hôm trước đó hả, tên gọi là gì thế?"

"Tên là Cẩm Xuyên.

"

Dư Chu không có chút ấn tượng nào với mấy người phụ nữ này, nhưng vì mọi người đều là người trong cùng một thôn, huống hồ về sau hắn còn phải ở lại thôn này trong một khoảng thời gian dài nữa, nên để duy trì mối quan hệ hài hòa giữa làng xóm với nhau, hắn cũng không thể lơ là bỏ qua được.

"Cái tên nghe cũng rất hay đấy,"

Ánh mắt người phụ nữ đánh giá cao thấp trên người Cẩm Xuyên một lượt, "Nhìn cũng rất tuấn tú.

"

Trừ người này ra, hai người phụ nữ cách một đoạn khá xa bên kia cũng đang tập trung nhìn về phía Cẩm Xuyên.

Những người mà Cẩm Xuyên tiếp xúc trước đây nếu không phải kín đáo hàm súc thì cũng giống như kế mẫu của cậu vậy, thẳng thừng bày tỏ sự chán ghét với cậu.

Đánh giá dò xét cậu một cách ngang nhiên nhưng trong ánh mắt lại không mang theo chút ác nào khác như thế này thực làm cậu nhất thời không biết lên làm sao cho phải, lại không trốn tránh được.

Dư Chu chú ý tới tâm tình bất an của cậu, không chút dấu vết tiến về phía trước một bước ngăn trở tầm nhìn của họ, lại quay qua nói với người phụ nữ kia:

"Các thẩm mới đi làm đồng về đấy hả?"

"Đúng vậy,"

Quả nhiên đường nhìn của nhóm phụ nữ được chuyển rời lên người hắn,

"Trời cũng sắp tối rồi, hai người các ngươi đang định đi đâu thế?"

"Trong nhà hết rau ăn rồi, đi đào ít rau ngày mai muốn ăn mang về.

"

Dư Chu nói.

Người phụ nữ đứng ra nói chuyện với hai người nọ hơi cụp mắt không có trả lời, một người trong số hai người đứng ở đằng sau thẩm ta hơi thay đổi sắc mặt, cười giả lả nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!