Vốn Cẩm Xuyên còn nghĩ hắn muốn thương lượng việc quan trọng nào với mình nên mới cho hạ nhân lui hết ra bên ngoài, kết quả thực không dễ gì mới cạy miệng phu quân nhà mình được thì lại chỉ là muốn thương lượng chuyện quà đáp lễ cho học sinh, đúng là khiến cậu cạn lời câm nín thật lâu.
2
Dư Chu đợi thật lâu vẫn không thấy phu lang nhà mình đáp lại thì cánh tay đang đặt trước bụng cậu liền bắt đầu không thành thật gãi nhẹ vài cái.
Cẩm Xuyên hơi giãy nhẹ phần eo bĩu môi nói: "Chuyện này thì có gì để mà thương lượng chứ, chẳng phải cũng chỉ có mấy thứ quy định sẵn đó rồi sao."
"Đúng là không có mấy thứ," Dư Chu nói, "Thế nhưng mỗi người mấy thứ thì số lượng gộp lại cũng không phải ít."
Cẩm Xuyên cúi đầu nhìn bàn tay hư hỏng trên bụng nhỏ của mình, "Cuốn <luận ngữ> thì huynh tự mình đi tiệm sách mua đi, cần tây với hành lá thì mấy tháng trước ta đã cho người trồng rồi, hiện giờ vừa đúng thời điểm xanh um tươi tốt ấy chứ, huynh đừng có nói với ta là mình không biết chuyện này nhé?"
Nói cũng trùng hợp, số hành lá nhà cậu trồng lần này cũng chính là số hành lá nhận quà đáp lễ thời Dư Chu đi bái Văn tiên sinh làm thầy được ông tặng cho năm đó cả. Sau khi Dư Chu mang về thì Cẩm Xuyên liền mang ra trồng tại mảnh vườn nhỏ trong sân nhà họ, hành mọc quanh năm nên một năm bốn mùa đều phát triển cực kì tươi tốt, kể cả vào những ngày đông rét lạnh thì cũng chưa từng bị chết rét.
Ngay cả năm nhà họ tới phủ thành sinh sống thì cây hành cũng chỉ phát triển chậm hơn một chút chứ không hề khô héo hay lụi tàn.
Vậy nên lúc xây nhà mới Cẩm Xuyên liền kêu người giữ lại, sau đó thì chuyển qua trồng tại trong vườn rau mới của nhà mình.
Giờ Dư Chu đã là tiên sinh mà dùng số hành này tặng lại cho học sinh của mình thì khiến cho người ta rất có cảm giác truyền thừa.
Hiển nhiên là tâm tư hiện giờ của Dư Chu không có ở chỗ này, thậm chí ngay cả chuyện chuẩn bị quà đáp lễ cho học sinh cũng không quá để ý trong lòng, hắn thản nhiên thừa nhận: "Ta chỉ muốn được ở riêng với đệ một lúc thôi."
Thực ra thì Cẩm Xuyên cũng muốn nên nghe hắn nói vậy liền không nói thêm lời nào, yên tĩnh hưởng thụ khoảng thời gian thế giới hai người hiếm hoi.
Nhưng mà trong lòng cậu vẫn luôn nhớ thương hai đứa nhỏ đang nằm ngủ ở phòng bên cạnh cho nên mới không được bao lâu liền nhịn không được nhỏ giọng hỏi: "Huynh nói xem, Tiểu Hi nhi nhà chúng ta là một cái ca nhi mà sao biết cách giày vò người khác như vậy chứ?"
"Nó vẫn còn là một đứa nhỏ thôi mà, ầm ĩ chút cũng là chuyện bình thường," Dư Chu tùy ý nói, "Lại nói chứ, ca nhi thì đã làm sao, ai quy định ca nhi thì nhất định phải tuân thủ phép tắc, ngoan ngoãn im lặng cơ chứ."
Cẩm Xuyên cũng chỉ thuận miệng nhắc tới chuyện nhi tử nhỏ trong nhà không dễ chăm mà thôi, thật không ngờ phu quân nhà mình có thể thăng cấp nói tới nguyên cái giới tính ca nhi cùng với vấn đề tuân thủ phép tắc luôn rồi, cậu tính xoay người lại phản bác vài câu. Có điều ánh mắt hai người vừa mới chạm nhau, cậu thấy được trong mắt Dư Chu là sự dịu dàng sủng nịnh thì những lời chuẩn bị phát ra đều bị nuốt ngược trở lại, cậu cười nhẹ nói: "Nếu huynh đã nói như vậy rồi thì tùy ý nó đi, dù sao sau này có như thế nào cũng đều có chúng ta trông nom."
Một điều nữa chính là mặc dù hiện tại Tiểu Hi nhi có chút ầm ĩ nhưng cũng không phải chỉ một mình cậu chăm sóc, trừ hạ nhân trong nhà ra thì chỉ cần Dư Chu có thời gian rảnh cũng sẽ giúp đỡ ẵm bế chơi cùng, để cậu có thêm càng nhiều thời gian để nghỉ ngơi.
Phu phu hai người nói thêm ít chuyện lặt vặt linh tinh khác, còn chưa được bao lâu thì phòng bên cạnh đã truyền tới tiếng khóc vang dội của Tiểu Hi nhi cùng với tiếng dỗ dành gấp gáp của Thần Thần. Thói quen tạo thành trong một tháng nay khiến hai phu phu nhà cậu vội vàng bật người dậy theo phản xạ có điều kiện đi qua bên đó xem xét tình huống của hai đứa nhỏ.
Hai căn phòng cách nhau có vài bước chân là có thể đi tới nơi, tốc độ của hạ nhân bên ngoài còn nhanh hơn so với hai người bọn họ, có điều khi hai người đi tới nơi lại thấy đám hạ nhân đều đứng cách xa giường nhỏ vài bước, chỉ có một mình Thần Thần đang ngồi ở bên trong vỗ nhẹ dỗ dành đệ đệ, miệng còn đang không ngừng lẩm bẩm nói cái gì đó.
Dư Chu và Cẩm Xuyên không khỏi hơi nhíu mày.
Hạ nhân nghe thấy tiếng bước chân thì vội vàng nhỏ giọng giải thích: "Đại thiếu gia nói để cậu ấy tự mình dỗ đệ đệ, không cho phép chúng ta lại gần ạ."
Thần Thần nghe vậy cũng ngẩng đầu lên liếc nhanh hai vị phụ thân nhà mình một cái nói: "Con sắp dỗ xong đệ đệ rồi."
Dường như muốn chứng minh cho lời nói của Thần Thần, chỉ với khoảng thời gian Dư Chu và Cẩm Xuyên đi từ ngoài cửa tới bên cạnh giường thì tiếng gào khóc vang vọng trời đất của Tiểu Hi nhi đã dần biến thành tiếng thút thít nho nhỏ, hai người đứng ở bên cạnh giường thêm một lúc là tiếng khóc đã hoàn toàn biến mất hẳn.
Đôi mắt to tròn ẩm ướt của Tiểu Hi nhi nhìn quanh một lượt, sau đó là nhìn chằm chằm vào ca ca của mình, cái miệng hơi bĩu lên một chút rồi lại chẹp chẹp hai tiếng.
Dư Chu và Cẩm Xuyên trao đổi ánh mắt một chút, hai người đều không nghĩ tới Thần Thần nhanh vậy đã dỗ nín được nhi tử nhỏ nhà mình rồi, còn là dưới tình huống Tiểu Hi nhi vừa thức giấc còn đang đói bụng nữa chứ.
Thần Thần thấy đệ đệ đã không còn khóc nữa thì vội ngẩng đầu nhìn về phía Dư Chu và Cẩm Xuyên nở nụ cười như muốn được khen ngợi, "Phụ thân, cha thân, hai người nhìn này, đệ đệ cười rồi."
"Thần Thần giỏi quá!" Dư Chu thật lòng thật dạ khen ngợi nhi tử lớn nhà mình, sau đó mới vươn tay bế nhi tử nhỏ ra khỏi giường, "Đệ đệ đói bụng rồi, chúng ta cho đệ ăn chút đồ trước nhé."
Lúc này Thần Thần còn đang đắm chìm trong cảm giác thành tựu vượt bậc, nghe Dư Chu nói vậy cũng đứng lên khỏi gường nhỏ, thuận theo để Cẩm Xuyên mặc y phục vào cho mình, thế nhưng ánh mắt lại luôn dõi theo đệ đệ chưa từng rời đi, đợi hạ nhân bưng bát bột lên thì cậu nhóc liền tự mình nhận việc nói: "Có thể để con đút cho đệ đệ ăn không ạ?"
Dư Chu bật cười đưa bát qua cho Cẩm Xuyên cầm lấy, bản thân thì đổi Tiểu Hi nhi qua một tư thế khác để Thần Thần có thể đút ăn một cách dễ dàng hơn, sau đó mới mỉm cười nói: "Có thể, thế nhưng trước khi con đút cho đệ đệ ăn thì phải cảm nhận nhiệt độ của bột quấy trước, không được khiến đệ đệ bị bỏng có được không nào."
"Con biết rồi!" Thần Thần cẩn thận cầm chiếc thìa nhỏ bên trong bát bột lên, múc một thìa nhỏ bột quấy trong bát ra rồi học dáng vẻ của phụ thân cùng cha thân thường ngày đưa thìa bột tới gần bên môi cảm nhận một chút, sau khi thấy đã không còn quá nóng mới đưa tới trước miệng nhỏ của đệ đệ.
Cũng không biết tại sao, vừa rồi Thần Thần thực dễ dàng đã có thể dỗ dành Tiểu Hi nhi đang khóc lớn thì cũng thôi đi, bây giờ Thần Thần đút thức ăn Tiểu Hi nhi lại cũng đặc biệt ngoan ngoãn phối hợp thì đúng thật là khiến song thân ngồi bên cạnh không biết nói sao mới tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!