Chương 123: Đệ đệ của chính mình

Từ phủ thành tới? Dư Chu thầm suy đoán trong lòng, đồng thời cũng vội vàng tăng nhanh tốc độ, có điều nghĩ tới Dư Ôn Lương còn ở trong xe liền dừng xe lại.

Vốn Dư Ôn Lương cũng là người thông minh nên thấy vậy liền nói: "Tiểu Chu ca, đã tới trong thôn rồi, còn có đoạn đường ngắn ta tự mình đi là được, trong nhà ngươi tới khách nhân thì mau trở về đi."

Dư Chu hơi do dự một chút, "Tuyết lớn như thế này ngươi đi bộ trở về..."

Khánh thúc chen lời nói: "Đi thêm vài bước nữa là tới trước cửa nhà ta rồi, còn có thể để Ôn Lương ướt lạnh được chắc?"

Hai người họ đều nói như vậy rồi thì Dư Chu cũng không nói thêm gì nữa, đợi Dư Ôn Lương xuống xe xong liền ôm Thần Thần từ bên trong xe ra ngoài ôm chặt cậu nhóc vào trong lồng ng. ực mình liền đánh xe phi nhanh trong tuyết trở về nhà.

Còn chưa tới trước cổng thì đôi mắt sắc bén của Thần Thần đã nhìn thấy được Lâm Nhạc đang vội vàng đi qua đây, "Lâm thúc thúc tới rồi."

Dư Chu "ừ" một tiếng.

Đợi cách gần thêm một chút nữa thì không đợi Dư Chu lên tiếng Lâm Nhạc đã nói trước: "Chủ tử đã về ạ, đúng lúc chủ quân kêu ta đi tìm ngài về đây."

"Có phải là mấy người di mẫu tới không?" Dư Chu hỏi.

"Vâng ạ."

Đến trước cổng nhà Dư Chu liền giao lại xe ngựa cho Lâm Nhạc, tự mình ôm lấy Thần Thần bước nhanh vào trong sân nhà.

Còn đang ở trước cửa thùy hoa thì hắn đã nghe thấy được âm thanh náo nhiệt từ bên trong phòng truyền tới, vội vàng nhỏ giọng dặn dò Thần Thần một câu, "Chút nữa nhớ gọi Di nãi nãi biết không."

Thần Thần nằm bò bên trên vai Dư Chu nói: "Nhưng con không nhớ dáng vẻ của Di nãi nãi như thế nào nữa rồi."

Dư Chu ngẩn người một chút, sao trong lòng vừa nôn nóng cái thì hắn đã quên mất chuyện này rồi nhỉ, tuổi tác Thần Thần vẫn còn nhỏ, hơn một năm không gặp thì sao còn nhớ nổi dáng vẻ của di mẫu nữa chứ.

Vậy nên hắn cười nói: "Không sao, chút nữa phụ thân nói với con là được."

Phụ tử hai người vừa nói chuyện vừa đi vào bên trong sảnh chính.

Cánh cửa sảnh chính vốn dĩ là được đóng lại, bên trong phòng lại đốt than sưởi nên cả căn phòng đều cực kì ấm áp, so với bên ngoài chính là hai thế giới tách biệt.

Chuyện đầu tiên khi Dư Chu tiến vào bên trong phòng chính là chào hỏi với Chương Uyển Như trước, "Di mẫu tới nhà sao không cho người báo trước với nhà ta một tiếng, ta có thể mang theo Thần Thần tới đón người."

"Nhà ngươi bận rộn nhiều việc, mà ta cũng không muốn quá phiền phức," Chương Uyển Như nói, "Dù sao hai huynh đệ nhà Lý Hoài cũng từng tới đây vài lần, quen đường quen lối hết rồi." Nói xong bà vẫy tay về phía Thần Thần vừa mới được Dư Chu đặt xuống đất.

Thần Thần nghe lời đi qua, lại ngoan ngoãn gọi một tiếng, "Chào di nãi nãi ạ." Gọi xong còn nhìn về phía Dư Chu chớp chớp mắt.

"Tốt, tốt, tốt lắm." Chương Uyển Như cười tới hai mắt cong thành hình lưỡi liềm.

Dư Chu bật cười, cởi chiếc áo khoác dính vài bông tuyết trắng trên người xuống đưa cho hạ nhân bên cạnh, sau đó mới đi tới bên cạnh Cẩm Xuyên nhỏ giọng hỏi: "Hôm nay cảm giác như thế nào?"

"Vẫn giống như trước đây thôi." Có trưởng bối trong nhà ở đây nên Cẩm Xuyên cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, liếc mắt nhìn về phía di mẫu còn đang bận rộn rũ vài bông tuyết dính trên đỉnh đầu Thần Thần xuống một cái, nhỏ giọng ra hiệu với Dư Chu: "Di mẫu mới vừa tới đấy."

Dư Chu biết cậu có ý bảo mình mau đi tiếp đãi khách nhân, có điều nhìn tình hình di mẫu với Thần Thần bên kia chắc hẳn tạm thời cũng không có thời gian để ý tới hai người bọn họ.

Quả nhiên là thế, hai người đợi tới khi nước trà đều nguội rồi thì Chương Uyển Như vẫn còn đang bận rộn xo. a nắn khuôn mặt của Thần Thần.

Dư Chu bật cười quyết định giải cứu nhi tử nhà mình ra trước, rồi mới hỏi: "Mấy người di phụ sao không tới đây cùng với người luôn?"

Chương Uyển Như đáp: "Biểu ca nhà ngươi thi hội xong không lâu thì về nhà ở thêm chưa tới nửa tháng liền mang theo tẩu tử cùng cháu ngoại trai của các ngươi tới kinh thành nhậm chức, di phụ các ngươi việc công việc tư đều bận rộn cả, dù có dành ra được thời gian cùng tới đây với ta thì cũng không ở được bao nhiêu ngày, thôi cũng chẳng giày vò ông ấy làm chi, ta tự mình mang theo vài người tới đây ngược lại càng thêm tự do tự tại."

Lúc bà nói chuyện liền buông Thần Thần ra.

Dư Chu có thể thấy rõ được nhi tử nhà mình âm thầm thở phào nhẹ nhõm sau khi thoát ra được từ trong lòng của di mẫu, hắn thật có chút muốn cười thành tiếng.

Nghe ý tứ của di mẫu thì hẳn là bà sẽ ở đây trong một khoảng thời gian, đoán được bà là vì Cẩm Xuyên sắp sinh nên mới tới nhà thì Dư Chu liền đặc biệt cảm động, "Vất vả người giữa trời đông tuyết lớn còn phải đi xa như vậy tới thăm chúng ta rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!