Khi cuộc nói chuyện đã tàn, đáng ra Mr. Triệu và Mr. Lê về nhà còn tụi nó phải đến thẳng căn biệt thự trị giá hàng trăm triệu đô kia. Nhưng vì say quá nên chúng nó cần đưa hai ông bố về đã rồi sáng mai mới qua đó. Về đến nhà, nó chạy vội vào bồn nước, lấy tay chấm chấm vài mấy giọt lên mặt.
Giữ nguyên khuôn mặt đầy vẻ đau khổ, nó và phòng Gia Bảo nức nở:
- Hu hu hu hu hu,.................. anh............... hức.............. hai....... hức,…… ba.... hức....... ghét em nên............ hức hức............ đuổi em đó.................. ba….. hức……. bắt em.............. hức hức hức............ sống chung với tên............. hức............. em ghét........ Em mới.......... hức........... có 17 tuổi à.......... không chịu............ hức..........đ~âu............. hức........... hu hu hu hu!!!!! (giả nai kinh, đóng phim được đấy )
Anh nó đưa tay lên quẹt "nước mắt" của nó rồi nếm thử, bảo:
- Bữa sau muốn được anh cảm thông thì làm cho thật nhé, lấy nước muối mà bôi, lấy nước lạnh hông xúc động được đâu!
Mà sống chung là sao?
Nó xấu hổ chùi hết nước trên mặt rồi bực tức:
- Chỉ vì một lời hứa vớ vẩn mà ba bắt em sống chung với một đứa con trai 18 tuổi, anh nói xem có vô lí không?
- Sao lại vô lí?
Ba là chủ tịch một tập đoàn lớn, lời hứa tựa như lời vua, sao có thể quịt được? Sống chung đúng là có hơi quá, nhưng…………. nếu là với em thì anh chàng kia mới là người phải lo ấy chứ!
- Hứ, anh và ba đều như nhau.
Chỉ thích bắt nạt em, lại còn bênh nhau chằm chằm. Không thèm nói chuyện với anh nữa.
- Nó giận dỗi bỏ về phòng.
"Nhỏ ngốc! Mà không biết ai xui xẻo dính phải nó thế nhỉ?"
- Gia Bảo lắc đầu rồi lại chăm chú dán mắt vào quyển "100 điều doanh nhân trẻ cần biết".
Nó leo lên giường, bực bội về thái độ của anh hai nó. Bình thường, khi nó gặp rắc rối, anh nó đều ra tay cứu giúp, nhưng không hiểu sao lần này ảnh lại vô tâm như thế, có lẽ tại đây là việc ba quyết định.
Mãi suy nghĩ về cuộc sống sau này, nó chìm dần vào giấc ngủ……….
Sáng hôm sau, khi bữa sáng kết thúc trong sự van nài, nịnh bợ, năn nỉ, van xin của nó nhưng không được ngó ngàng gì đến, nó đành say bye
-bye với ngôi nhà thân yêu, chào tạm biệt các chị giúp việc dễ thương, then, nó buồn bã xách vali xuống nhà (tội nghiệp con bé, mới 17 tuổi đã bị đuổi, chậc chậc…).
Bỗng Mary chạy xuống, với cái khăn mùi soa ướt đẫm, bù lu bù loa, bịn rịn với nó:
- Ôi, con gái đáng yêu của mẹ đã phải đi rồi sao? Con mới về có một ngày thôi mà! Hay mẹ xin ba cho con nhé!
Nó nhếch môi cười:
- Được đấy, "con" cũng chẳng muốn xa "mẹ" đâu, "mẹ" xin cho con nha!
- Ơ, chuyện đó…………. chắc mẹ không xin được đâu………con cũng biết tính cách ba con mà!
- Bà ta vội chữa cháy.
- Ha ha ha, bà mà thuyết phục được ba tôi chắc lúc đó tôi quy tiên rồi quá! Mà cũng đừng xưng hô thân mật mẹ mẹ con con như thế, ghê rợn lắm! Đừng tưởng tôi không có nhà thì bà thích làm gì thì làm, anh hai còn thông minh, đáo để hơn tôi đấy.
Với lại chỉ vì khuôn mặt bà có đôi nét, chỉ đôi nét giống mẹ tôi nên ba mới lấy bà về thôi, đừng mong ba sẽ bênh vực bà. Sẽ có ngày chính tay tôi tìm cách hợp pháp đuối bà ra khỏi căn nhà mà mẹ tôi đã từng sống này.
- Nó gay gắt nhấn mạnh từng câu từng chữ khiến Mrs.
Mary không dám hé môi thêm lời nào.
Quay ra xách vali, chưa kịp làm mặt lạnh với anh hai thì một giọng nói rất chi là quen vang lên ngoài cửa:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!