Chương 11: (Vô Đề)

Khoảng 2:00pm. Ba nó từ công ty về nhà. Nó vui mừng chạy xuống đón. Thấy nó, Mr. Lê cởi áo khoác đưa cho quản gia và đi thẳng vào vấn đề luôn:

- Con chuẩn bị tươm tất đi nhé! Tối này đi ăn với ba!

Không cần suy nghĩ nhiều, nó nhảy lên ghế nằm rồi hỏi:

- Với ai ba? Mà thôi, cái đó cũng chẳng quan trọng. Dù là ai thì con cũng cho bờ xuống ruộng.

- Ha ha ha, ta thách con đấy! Đối tượng không phải thường đâu, con chủ tịch tập đoàn dầu khí T. B đứng thứ 2 nước ta đó!

- Ba nó cười lớn.

- Chủ tịch tập đoàn T. B ah? Sao con nghe quen quen?.......A! Mr. Triệu đúng không? Nếu là bác ấy thì con đi liền.

- Thích bác ấy đến kia ah?

- Vâng, Mr. Triệu là người tặng con bùa hộ mệnh này cơ mà!

- Vừa nói, nó vừa nâng niu sợi dây chuyền bằng bạc đeo trên cổ.

- À, tối nay sẽ giải thích về cái đó nữa!

- Ủa.... giải thích gì ạ?

- Nó ngơ ngác.

- Tò mò thì cứ đến tối nay rồi biết!

- Ba nó bí hiểm khiến nó cũng thấy phấn khích hơn.

Khoảng 7:00pm. Nó ăn vận trông thật xinh đẹp. Trong chiếc váy lửng cùng chiếc cài tóc đáng yêu, nó giống như một cô công chúa bé nhỏ dễ thương. Vì là buổi gặp mặt của nó nên Gia Bảo không đi. Tại nhà hàng Cung Đình (một nhà hàng nổi tiếng ở Tp. HCM):

Bên trong không có lấy một người ngoài những anh chị phục vụ đầy kinh nghiệm. Thì ra Mr. Lê đã bao trọn Cung Đình cả đêm nay. Theo ba nó lên cầu thang, nó thấy một chiếc bàn to và bốn cái ghế được chạm khắc tinh xảo, trên bàn còn có chiếc đèn cầy rất thơ mộng. Chỗ ngồi ấy được đặt gần sát cửa sổ, nhìn ra là thấy ngay một bầu trời đêm đầy sao lãng mạn. Nó và ba nó ngồi xuống.

Khoảng 5 phút sau, một giọng nói trầm ấm vang lên:

- A! Hai bố con đã đến rồi à? Chà, xem ai đây nào? Ôi, cô công chúa mất tích đã quay về rồi sao?

Mr. Triệu vừa bắt tay chào với Mr. Lê, vừa mỉm cười với nó đang đứng dậy chào ông. Gọi vài ly rượu và mấy món nhắm ra trước, hai ông bạn già cùng ngồi hàn huyên với nhau. Sau khi bàn xong chuyện công việc, Mr. Triệu quay ra hỏi nó:

- Sao, cuộc sống tự lập thế nào? Bác nghe bố cháu nói cháu đã làm hồ sơ giả với tên Kiều Mĩ Anh Thư để trốn bố cháu đấy à?

Nó xấu hổ rồi cười trừ:

Bác đừng nói là hồ sơ giả, nghe cứ như là tội pháp í, phải nói là "hồ sơ dự bị" mới đúng!

- Ha ha ha, phải...... phải, là "hồ sơ dự bị"! May cho cháu đấy, chứ không nhà trường mà biết đó là "hồ sơ dự bị" thì cháu bị đuổi học như chơi ấy chứ! Mà nghe nói cháu đến làm ở quán bar hả?

- À,.... vâng. Nhưng cháu chỉ biểu diễn kiếm tiền thôi, không làm gì khác cả! Đáng ra cháu nên làm ở một quán ăn nào đó mới phải, nhưng hình như cháu không hợp với công việc phục vụ cho lắm, đụng đâu là bể đó ah!

- Nó gãi đầu gãi tai.

- Con gái hậu đậu lại còn khoe, chưa đánh đã khai rồi! Ba còn chưa nạt con về cái tội làm công việc đó đấy!

- Ba nó mắng yêu.

Ông Triệu đỡ lời:

- Thôi, anh Lê bỏ qua cho cháu nó đi! Tuổi trẻ còn khờ dại mà, vả lại Hoàng Linh có làm gì tổn thất đến danh dự con gái đâu, ngược lại nó biết tự lực cánh sinh thế là tốt đấy!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!