"Sư Cửu, Uyển Uyển đâu?" Tiện tay lật nhìn trướng quyển Sư Thanh Y bàn giao cho, Sư Thanh Dương hỏi Sư Cửu phục thị bên người. Sau bữa tối hôm qua tới thư phòng cùng Đại tỷ và Nhị tỷ, mình đã mười sáu rồi, nên lựa chọn rồi, ngoài chuyện ngay lúc Tam tỷ ra ngoài không ở (không có mặt), ba tỷ muội triệt dạ trường đàm (tâm sự thâu đêm). Vốn là mấy hôm trước nên nói rồi, vì cố kỵ mình bệnh nặng mới lành, nên mới chậm trễ mấy hôm.
Về lại sân viện của mình cũng đã trễ rồi, sợ quấy nhiễu Uyển Uyển nghỉ ngơi, mình cũng không có đi tìm nàng.
"Thưa Tứ chủ tử, Thanh Uyển đã đi tập võ trường từ sáng sớm rồi." Sư Cửu trả lời.
Sư Thanh Dương ân một tiếng biểu thị đã biết, liền tiếp tục cúi đầu coi trướng sách trong tay.
Vẫn là giống với kiếp trước, Đại tỷ vẫn giao hoa trang cùng bố trang (tiệm hoa cùng tiệm vải) cho mình, còn có mình phải tới thanh lâu sinh ý. Có ký ức của kiếp trước, Sư Thanh Dương biết kỳ thực Đại tỷ không thích Nhị tỷ xuất đầu lộ diện nơi yên hoa, dù chỉ là làm lão bảo sau màn, nhưng vẫn là phải tới tuần nhìn, chuyện này đối với thanh danh của nữ tử ảnh hưởng vẫn là rất lớn.
Thế là mình liền đề xuất tiếp nhận, thân là 'nam tử' mình ra vào nơi yên hoa mà nói cũng càng nghe được, Đại tỷ tuy cũng không tình nguyện, nhưng cũng chấp tay thôi.
Sư gia sở dĩ có thể thượng kinh có địa vị vô cùng khinh trọng, phía sau này có bao nhiêu hắc ám mình cũng biết được. Từ xưa đến nay sĩ nông công thương, thương gia tuy phú, nhưng địa vị lại là thấp nhất, nên hoặc nhiều hoặc ít đều có chút phụ thuộc vào quan gia. Chỉ là Sư gia với quan gia lại là chủ động một phương, quan gia thân là bị động có biết bao nhược điểm ở trong tay Sư gia, khả năng ngay chính bọn hắn cũng không biết đâu. Thanh lâu, vĩnh viễn là một con kênh thu hoạch tin tức tốt nhất.
Thanh lâu của Sư gia trải khắp Đông Dương toàn quốc, đó cũng là một cái võng tình báo bàng đại (khổng lồ).
Từ hôm qua mình đã thành 'nam tử' rồi, sau này Sư gia không có Tứ tiểu thư, chỉ có Tứ chủ tử. Trước đây xưng dối Tứ tiểu thư 'đã chết' là muội muội song sinh của mình. Đây là sự lựa chọn của mình, tại thời đại này, nữ tử cùng nữ tử muốn quang minh chính đại cùng một chỗ đó là mộng, mà mình có thể có lựa chọn khác sao không vậy chứ?
"Thanh Dương, ngươi cần nghĩ kỹ, dùng thân nữ tử hỗn trộn vào thế giới nam tử, rất khổ cực, không cần vì bọn ta mà hy sinh mình!" Lại nhớ tới Đại tỷ có chút đau lòng nhưng cũng bất đắc dĩ dò hỏi, ngay cả người luôn luôn trưng nụ cười duyên, một thân hồng y vĩnh viễn phong tình vạn chủng là Nhị tỷ cũng theo từ trong lòng Đại tỷ ngồi thẳng người dậy, thu hồi ý cười bên miệng, một mặt trấn trọng nhìn mình. Lúc đó mình đáp lời như thế, "Ta không chỉ vì các tỷ tỷ, ta cũng có nguyên do của mình."
Đại tỷ thở dài, hỏi: "Vì Thanh Uyển?" Tuy là câu nghi vấn, nhưng lại tựa hồ chỉ là trần thuật một sự thực. Xem ra hành vi hai ba hôm vừa rồi của mình Đại tỷ đã biết. Cười khẽ một tiếng, "Hẳn là vậy." "Vậy cứ thế đi......" Bất đắc dĩ mang theo sủng nịch bên trong, Đại tỷ Nhị tỷ cười một cái với nhau.
Thấy chủ tử ân một tiếng liền không có từ nào nữa, Sư Cửu có điểm sờ không tới đầu não*, gãi gãi sau đầu, há miệng muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn là lặng im đứng một bên hầu hạ. Chủ tử không hỏi nữa, mình vẫn nên không nói là phải thôi. Hôm nay là ngày hết thảy hộ vệ trong viện so tài đi, ngày thường bận mấy Tứ chủ tử cũng sẽ tới quan sát, sao hôm nay không đi chứ?
[ý chỉ không hiểu được người kia nghĩ gì]
Nhu nhu giữa đôi mi, nhắm mắt vì nhìn trướng bản thời gian dài mà có chút đau xót, phát hiện Sư Thanh Uyển còn chưa về, có chút kỳ quái, mình xem trướng bản này hẳn cũng tới hai canh giờ rồi, Uyển Uyển cũng nên tới rồi chứ, lần luyện võ này thời gian tựa hồ hơi dài đi, bèn hỏi Sư Cửu luôn đứng một bên: "Sư Cửu, sao lần tập võ này lâu vậy?"
Nghe thấy câu hỏi của Sư Thanh Dương, Sư Cữu nghi hoặc sao Tứ chủ tử đây là đã quên rồi? Nâng đầu nhìn nhìn Sư Thanh Dương còn đang nhắm mắt dưỡng thần, vẫn là thành thực đáp lại: "Tứ chủ tử, hôm nay là ngày chúng hộ vệ Sư gia so tài, thời gian tất nhiên là lâu chút."
"Cái gì?! Hôm nay là ngày so tài?" Nghe câu trả lời của Sư Cửu, kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, Tứ chủ tử." Sư Cửu đáp.
"Đi tập võ trường." Tiếng nói còn chưa rơi, người đã ra cửa.
"Hiện tại cuống lên, sao vừa nãy không đi chứ?" Nhìn Sư Thanh Dương chạy như bay, Sư Cửu nghi hoặc hỏi, đương nhiên không có ai trả lời cho nàng. Sau cùng còn nói thầm một câu: "Tứ chủ tử lần này khỏi bệnh cứ quái quái sao ấy." Tiếp đến liền cũng chạy đuổi theo chủ tử mình. Ai ui, Tứ chủ tử người đừng dùng khinh công a, ta không có học qua a...... Sư Cửu đáng thương nhìn chủ tử càng ngày càng xa rất là bất lực.
Ngoài viện tập võ trường.
Sư Thanh Dương cả đoạn đường dùng khinh công mà chạy, rốt cuộc cũng tới rồi, nhưng hổn hển tới lợi hại. Dừng bước chân lại, điều chỉnh hô hấp xuống, hít sâu mấy khí, cảm giác rốt cuộc không còn suyễn vậy nữa, mới nhấc chân như đi vào viện.
Lúc Sư Thanh Dương đến đã không còn mấy người. Chỉ có Sư Vũ, Sư Thanh Uyển, còn có Sư Bát, Sư Thanh Uyển cùng Sư Bát hai người đứng song song cúi đầu với Sư Vũ, Sư Vũ mặt không biểu tình nói gì đó. Đến gần mới nghe thanh âm Sư Vũ nghiêm nghị: "Sau này lại có tình huống như vậy thì không có phạt chút vậy thôi đâu! Trực tiếp để người đi cho ta! Các ngươi đều là bảo hộ chủ tử, an toàn của chủ tử ở trong tay các ngươi, các ngươi đều như vậy thì làm sao bảo hộ chủ tử?"
Nghe được khẩu khí nghiêm nghị như vậy của Sư Vũ, mà Sư Thanh Uyển ở đối diện tựa hồ đầu càng thêm thấp, Sư Thanh Dương bất giác nhíu mi, lên tiếng hỏi: "Vũ sư phụ, làm sao vậy?"
Kỳ thực lúc Sư Thanh Dương tới gần tập võ trường Sư Vũ cũng đã biết, sở dĩ không ngừng giáo huấn cũng vì Sư Thanh Uyển cùng Sư Bát đều là người bảo hộ cho Sư Thanh Dương, bởi vậy cũng coi như cố ý nói cho Sư Thanh Dương nghe được, để hắn biết người bảo hộ mình là dạng gì, có cân nhắc đổi đi hay không. Tuy rằng đều là từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nhưng vấn đều này không cho phép nhân từ, Sư gia gia đại nghiệp đại*, không biết có bao người hồng mắt tứ vị chủ tử của Sư gia, bởi vậy hộ vệ bảo hộ an toàn cho chủ tử là rất trọng yếu, đặt biệt là thiếp thân bảo hộ. Nhìn thấy Sư Thanh Dương nhíu mi, Sư Vũ thở dài trong tâm, Tứ chủ tử chính là quá sủng bọn họ rồi, xem ra mình phải huấn luyện bọn họ thật nghiêm thật nghiêm thôi. Nghĩ xong mở miệng đáp lại: "Tứ chủ tử, chỉ là giáo huấn bọn họ, luận võ so tài tự nhiên thất thần phân tâm, đây là phạm đại kỵ."
[gia nghiệp lớn mạnh, để nhấn mạnh thì thành 'gia đại nghiệp đại']
"Được rồi, lầm sau chú ý chút là được, cũng khổ cực đã giữa trưa rồi, Vũ sư phụ cũng về nghỉ một lúc đi thôi." Sư Thanh Dương mặt không biểu tình nói, tựa hồ cũng không để trong lòng.
Nghe Sư Thanh Dương nói vậy, Sư Vũ liền biết lần này Tứ chủ tử lại duy hộ (bảo bọc) bọn họ rồi, thở dài trong lòng, nhìn nhìn hai người cúi đầu trước mặt một cái, cảm thấy cũng nói đủ rồi, liền nói: "Được, hôm nay cứ vậy đi, các ngươi cũng đi nghỉ một lúc đi, đợi bữa trưa nữa." Trước là đáp lại Sư Thanh Dương, sau chính là nói với Sư Thanh Uyển cùng Sư Bát, đây là đồ đệ theo mình từ nhỏ vẫn là thương yêu chứ. Ra hiệu với Sư Thanh Dương xong, liền xoay người đi.
Sau khi thấy Sư Vũ đi rồi hai người cũng không ngẩng đầu lên, Sư Thanh Dương mở miệng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Sư Bát vô thức liếc nhìn Sư Thanh Uyển đứng cạnh mình, âm thầm kêu khổ trong tâm, mình thật quá xủi quẩy, lúc so tài Sư Thanh Uyển phân tâm thất thần, mình không cẩn thận thương tổn nàng, đã bị Vũ sư phụ quở trách rồi, nói gì mà ra tay không biết nặng nhẹ, Sư Thanh Uyển là nữ tử duy nhất trong nhóm hộ vệ, Vũ sư phụ hoặc ít hoặc nhiều có chút thiên vị, mình gánh thêm chút cũng không có gì, nhưng hiện tại Tứ chủ tử đây vừa hỏi, mình thành thật đáp lại cũng không được, không thành thật thì nên nói thế nào? Tứ chủ tử có khi thiên vị Sư Thanh Uyển còn hơn Vũ sư phụ a! Rất cưu triền (xoắn xuýt) lại nhìn một cái Sư Thanh Uyển vẫn cúi đầu bộ dạng không định mở miệng, Sư Bát cứng rắn nói: "Vừa rồi lúc so tài với Thanh Uyển, nô tài không cẩn thận ra tay không biết nặng nhẹ làm thương tới Thanh Uyển."
Sư Thanh Dương mặt vốn không biểu tình nghe lời này xong, biểu tình trong nháy mắt lãnh liệt lên. Phát hiện Sư Thanh Dương lạnh sắc mặt xuống, Sư Bát âm thầm kêu khổ, thật xúi quẩy a! Rõ ràng là Thanh Uyển tự thân phân tâm a...... Ta cũng rất vô tội có được không! Đương nhiên lời này hắn cũng chỉ dám kêu gào trong lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!