Trong thư phòng.
"Đã lâu ta không cùng Uyển Uyển họa họa rồi nhỉ?" Sư Thanh Dương tùy tay cầm lấy một cây bút lông, chấm chấm mặc (mực) Sư Thanh Uyển đã mài xong, vung bút liền một mạch, một bức sơn thủy khí thế bàng bạc (hào hùng) đã hiển lộ trên giấy.
"Tứ chủ tử bận." Sư Thanh Uyển mài mặc xong đứng một bên, yên lặng nhìn Sư Thanh Dương vung vẩy, tựa hồ chỉ một hồi, một bức họa liền đã hoàn thành.
"Phì...... Uyển Uyển thật khả ái." Nghe ra oán trách trong ngữ khí kia của Sư Thanh Uyển, Sư Thanh Dương khẽ cười ra tiếng. Nghe thấy tiếng cười của Sư Thanh Dương, cũng cảm thấy mình khí quá tiểu gia tử khí*, Sư Thanh Uyển hất đầu qua một bên không nhìn tới nàng. Gò má tựa hồ lại có điểm thiêu rồi.
[tính khí của trẻ nhỏ trong nhà ~ ý chỉ nhỏ nhen như con nít trong nhà]
Nhìn Sư Thanh Uyển hất đầu qua một bên không muốn mình nhìn thấy gò má hồng hồng của nàng, cảm thấy càng thêm khả ái đó, ngươi vung đầu qua một bên đây là muốn để ta thấy lỗ tai như anh đào đó sao? Đương nhiên, lời này chỉ có thể nghĩ nghĩ trong lòng, nếu quả thật nói ra, nói không chừng lại muốn thẹn quá thành nộ đi? Vậy thì không ổn đâu.
"Uyển Uyển, ngươi tới, họa tiếp trên cái ta vừa họa đi, sơn thủy không người thì không linh." Sư Thanh Dương kéo Sư Thanh Uyển tới trước bàn thư, đưa bút cho nàng.
"Không được, thuộc hạ vẽ không tốt, sẽ họa phá hư của Tứ chủ tử." Sư Thanh Uyển cầm bút thế nào cũng không chịu hạ bút, nói như vậy.
"Uyển Uyển, ngươi gọi ta chủ tử cũng thôi đi, ở trước mặt ta không được xưng thuộc hạ, được chứ? Nào, ta họa cùng ngươi." Cũng không đợi nàng đáp lại, Sư Thanh Dương trực tiếp đi tới sau Sư Thanh Uyển, hai tay xuyên qua hai bên của nàng, từ sau vòng lấy nàng, tay phải phủ trên tay phải nàng, cùng nàng chấp bút.
Sư Thanh Uyển nhìn tay phủ trên tay mình, tay kia bạch nộn thon dài, cốt tiết rõ ràng, rất phiêu lượng, tay đó từ nhỏ dạy mình viết chữ, họa họa, mãi tới khi chủ nhân của tay không có thời gian nữa. Hiện tại trường cảnh này đều có một loại cảm giác khi không hồi tưởng, lại nhớ tới năm tháng vô ưu lúc nhỏ, không cần biết Thanh Dương tỷ tỷ chỉ có thể là chủ tử, không cần quản trời đất sai lệch giữa thuộc hạ và chủ tử, không cần...... Vậy thật tốt biết bao.
"Uyển Uyển, ngươi vậy mà thất thần rồi à?" Gò má Sư Thanh Dương dán lên gò má Sư Thanh Uyển, quay đầu sang tựa như cười mà không cười nói với Sư Thanh Uyển.
Bởi vì tư thế ôm nhau, câu nói này cơ hồ có thể gọi là nói dán sát vào gò má Sư Thanh Uyển, trong lời nói phun ra nhiệt khí, Sư Thanh Uyển cảm giác đều như nhanh có thể làm bỏng mình.
"Không phải! Ta......" Bởi vì quá kích động, Sư Thanh Uyển xoay đầu lại muốn biện giải, nhưng lại quên cự ly giữa hai người kề cận như vậy, môi sát môi đối phương, trong nháy mắt tê dại truyền biến toàn thân. Lần này Sư Thanh Uyển triệt để quên mình muốn nói gì rồi......
Môi Sư Thanh Uyển sát tới trong nháy mắt, Sư Thanh Dương cũng ngây ngẩn ra, có điều tiếp đến liền thả bút trên tay hai người xuống, ôm người bên cạnh, bờ môi tương hỗ ma sát một hồi, tựa hồ càng thêm tê dại. Sư Thanh Dương thử vươn đầu lưỡi ra, l**m bờ môi đối phương một cái, thưởng thức cảm giác vị đạo rất không tệ, có loại vị đạo ngọt hương. Còn muốn tiếp tục thâm nhập, người trong lòng tựa hồ rốt cuộc hồi thần lại, giãy khỏi lồng ngực mình, đứng một bên thở hổn hển.
"Uyển Uyển, nhưng là nàng hôn ta trước nga? Ta chỉ là cảm thấy ngươi hôn ta rồi, tự nhiên là ta đến hôn lại mới công bình chứ, không phải sao?" Nghe Sư Thanh Dương nói vô sỉ* như vậy, Sư Thanh Uyển lại không cách nào phản bác, mặt lại hồng mấy phần.
[ gọi tắt của vô liêm sỉ, chỉ người mặt dày nói chuyện gì cũng không biết ngượng]
Sư Thanh Dương thấy Sư Thanh Uyển hồng mặt đến độ như mau thiêu, cúi đầu cười thầm. Lại cầm bút lên, lưu lưu loát loát đề một thủ thi (bài thơ) trên họa tác đã hoàn thành.
Dã hữu mạn thảo, linh lộ đoàn hề.
Hữu mỹ nhất nhân, thanh dương uyển hề.
Giải cấu tương ngộ, thích ngã nguyện hề.
Dã hữu mạn thảo, linh lộ nhương nhương.
Hữu mỹ nhất nhân, uyển như thanh dương.
Giải cấu tương ngộ, dữ tử giai tang.
[ Đây là phần một trong bài thơ Dã hữu mạn thảo của Khổng Tử, ai muốn coi dịch thơ thì theo link để ở cuối chương.]
Nhìn thủ thi Sư Thanh Dương viết xuống kia, Sư Thanh Uyển cũng không phát giác mình cười lên. Có thể không cười sao, danh tự của mình cùng của nàng đều có trong thi này, hơn nữa đây là một thủ tình thi. Lại nhìn hướng họa, vốn vừa nãy mình ngây người đã họa lên hai người, một người nam trang hắc bào, trong ngực ôm lấy một nữ tử bạch y, chẳng biết sao cảm giác đó là mình cùng Tứ chủ tử.
Từ khi bắt đầu theo Tứ chủ tử, khi đó còn chưa là Tứ chủ tử, là Thanh Dương tỷ tỷ, nàng nói: "Hữu mỹ nhất nhân, thanh dương uyển hề. Hữa nhất mỹ nhân, uyển như thanh dương. Ta gọi Thanh Dương, ngươi chính là Thanh Uyển rồi, ta thấy ngươi là Uyển Uyển được chứ?" Khi đó nàng giương lên nụ cười minh mị, ôn nhu xoa đầu mình. Rõ ràng khi đó nàng cũng chỉ là hài tử lớn hơn mình hai tuổi mà thôi, thế nhưng lại là người đầu tiên cho mình cảm giác ấm áp.
Sau đó Uyển Uyển đã có Thanh Dương tỷ tỷ, mãi tới khi Đại chủ tử nói, sau này phải gọi Tứ chủ tử, mãi tới khi nghe Sư quản gia giáo huấn nói với nô bộc không nghe lời, chủ tử chính là chủ tử, cho dù đối tốt với ngươi cũng không được quên thân phận của mình, cái nô bộc kia là nô tỳ của Tam tiểu thư, ỷ vào Tam tiểu thư dễ nói chuyện, khi áp nàng nô bộc khác, cuối cùng bị đuổi ra khỏi Sư gia.
Khi đó nàng không khỏi nghĩ, có phải cuối cùng mình cũng sẽ như vậy, cuối cùng bị đuổi ra ngoài...... Nghĩ tới bị đuổi khỏi Sư gia...... Nàng không muốn, cho nên nàng muốn làm một hạ nhân tốt.
"Uyển Uyển cảm thấy thế nào? Dễ nhìn chứ?" Sư Thanh Dương dừng bút, lên tiếng dò hỏi, phát hiện Sư Thanh Uyển cư nhiên phát ngốc, trên mặt còn có chút lạc mịch, liền đi tới, kéo nàng hỏi, ngữ khí ôn nhu: "Uyển Uyển đang nghĩ gì?"
"Thưa Tứ chủ tử, không có gì." Cúi đầu nhìn Sư Thanh Dương kéo tay mình, cảm giác được ôn độ truyển tới trên tay, nghe ngữ khí ôn nhu của người kia bên tai, ngửi được vị đạo quen thuộc trên người người kia, không khỏi cảm thấy trong mắt cư nhiên có chút chua xót.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!