Mọi chuyện lúc ấy đang phát triển theo hướng tốt hơn, thậm chí chúng ta còn từng nghĩ đến việc rời khỏi kinh thành, đi chăn ngựa nuôi dê.
Nhưng rồi, vào ngày Hoàng đế Triệu Hòa bệnh nặng, triệu hắn vào cung, tất cả đã thay đổi. Không thể quay đầu lại nữa.
Mười ngày sau, quần thần bức cung, miệng lưỡi nhất trí, toàn bộ đều buộc tội hắn g.i.ế. t vua đoạt vị.
Hắn vừa khóc vừa nói với ta:
"Diệu Châu! Ta không có g.i.ế. t huynh ấy, ta không có g.i.ế. t huynh ấy! Huynh ấy là ca ca của ta, ta sao có thể g.i.ế. t huynh ấy được?"
Ta cũng rơi nước mắt, nói với hắn:
"Triệu Lân! Ta tin chàng, ta tin."
Nhưng ta tin hắn, cũng không thể thay đổi vận mệnh của chúng ta. Hôm đó, chính là ngày tận thế của chúng ta.
Diệu Châu!
Giọng gọi nhẹ nhàng của Thái tử kéo ta trở về thực tại.
"Núi rừng gió lớn, đừng để bị lạnh." Ngài ấy dịu dàng khoác áo choàng của mình lên vai ta, ánh mắt tràn đầy ôn nhu.
"Thái tử điện hạ, nữ tử thế gia của triều ta nào có yếu đuối đến thế. Ngài mất áo choàng, không bằng để đệ đệ vì ngài b.ắ. n hổ làm lại một chiếc."
Hắn lại khiêu khích.
Ta rất lo sau khi Triệu Hòa lên ngôi sẽ không thể dung tha cho hắn.
Ta khẽ nhíu mày, coi như đã chào hỏi.
Hắn hừ lạnh một tiếng, coi như đáp lễ.
"Thái tử điện hạ, chuyện này không cần phiền đến Ninh Vương, thần xin được thay ngài gánh vác." Hồ Hành Mật thúc ngựa đến, hướng Thái tử xin lệnh.
O mai d.a. o muoi
Ở kiếp trước, Hồ Hành Mật dâng hổ, còn Điên Vương Triệu Lân vì chọc giận Hoàng đế đang bệnh nặng mà bị đánh đòn rồi phải ở trong phủ dưỡng thương, hoàn toàn không tham gia săn bắn!
Kiếp trước, con hổ đó là do phụ thân ta đặc biệt sắp đặt cho Hồ Hành Mật lập công, chỉ là một con hổ bệnh ngoài mạnh trong yếu.
Mà kiếp này, Phong Cử đã chờ sẵn tại nơi con hổ ẩn náu, để đoạt lấy tính mạng của Hồ Hành Mật.
Nhưng bây giờ, cả Triệu Lân và Hồ Hành Mật đều vào rừng săn hổ. Nếu Phong Cử g.i.ế. t c.h.ế. t Hồ Hành Mật, Triệu Lân sẽ giải thích thế nào?
Hơn nữa, còn một khả năng khác, Phong Cử là một ác quỷ thù dai, liệu hắn có nhân cơ hội này làm tổn thương Triệu Lân không?
Kẻ oan gia này!
Ta trăm phương ngàn kế không muốn hắn cuốn vào ván cờ, tại sao lần nào hắn cũng lao đầu vào?
Biết rằng không thể công khai ngăn cản, ta tìm một cái cớ trở về doanh trướng, thay trang phục săn bắn, mang theo cung tên, đơn độc thúc ngựa tiến vào rừng.
Ta nhất định phải dụ Triệu Lân đi chỗ khác, để hắn không dính líu vào chuyện này.
Kiếp này, vì sao phiền phức lại là hắn? Ông trời đúng là biết trêu đùa ta.
Cuối cùng ta cũng đuổi kịp Triệu Lân.
Những hộ vệ của hắn đều mang thương tích, đang ngồi trên mặt đất vừa chửi rủa vừa băng bó cho nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!