Chương 2: (Vô Đề)

"Làm hỏng chuyện tốt giữa ngươi và thái tử, ngươi ấm ức đến vậy sao?" 

Giọng hắn lạnh lùng, mang theo chút châm chọc. 

"Người ta đồn rằng đích trưởng nữ Vương thị nhu nhược lương thiện, không ngờ lại cũng giỏi bày trò. Quả nhiên người Vương thị không có ai đơn giản!"

Quả nhiên, hắn vẫn giống như kiếp trước, hễ chột dạ là sẽ dùng lời lẽ cay độc để che giấu.

"Thái tử đã biết ta là ai rồi, ngài còn cướp ta đi làm gì? Ngài có thể đừng tùy tiện như vậy không? Ngài tưởng làm vậy, phụ hoàng ngài sẽ nhìn ngài thêm vài lần chắc?"

Xin lỗi, Triệu Lân! Ta nhất định phải làm tổn thương ngài.

Ta không thể để hắn đắc tội với thái tử, càng không thể để hắn phá hỏng kế hoạch của ta.

Ta chỉ muốn hắn được bình an sống tiếp.

"Ngươi—!"

Triệu Lân bị ta nhìn thấu tâm tư, lập tức giận dữ giơ tay lên.

"Ngươi biết cái gì, Vương Diệu Châu!" Giọng hắn lạnh như băng. O mai d.a. o muoi

"Hôm nay Bổn vương sẽ muốn ngươi! Để xem ai dám làm gì ta?"

Hắn thẹn quá hóa giận, thô bạo ném ta lên giường, mạnh mẽ áp chế ta xuống.

Triệu Lân là một hoàng tử quật cường và điên cuồng!

Hắn luôn khiêu khích phụ hoàng và huynh trưởng, bởi vậy mà mang tiếng xấu khắp kinh thành, bị người đời chán ghét, đặt cho danh hiệu "Điên Vương".

Nhưng ta biết rõ, hắn là một người trong sạch, thiện lương, giống hệt ta!

Ngay từ khi sinh ra, mẫu phi hắn đã mất do khó sinh, vì vậy hoàng đế chưa bao giờ đoái hoài đến hắn.

Hắn bị chèn ép cả một đời, nhưng lại cả một đời khao khát được cứu rỗi.

Kiếp trước, ta và hắn đã từng nương tựa lẫn nhau, từng là phu thê một đời.

Nhưng số mệnh của hắn đã bị phụ thân ta an bài từ trước.

Mọi chuyện đều hợp tình hợp lý, không một kẽ hở.

Hắn phải là kẻ mang tội diệt vong giang sơn Triệu thị, phải là vị quân vương mất nước, phải là kẻ gánh vác mọi tội nghiệt, trở thành bàn đạp cho Vương thị lập quốc.

Vì sao vận mệnh lại trêu đùa chúng ta như vậy?

Ta sống lại một đời, một lòng muốn bảo vệ hắn chu toàn, vậy mà lúc này đây, người cản đường ta lớn nhất lại chính là hắn.

"Buông ta ra, ta không muốn làm tổn thương ngài."

Ta vùng vẫy hết sức, nhưng không địch lại sức mạnh của hắn.

Thế nhưng, hắn chỉ tức giận đè chặt ta, chứ không hề làm gì quá đáng hơn.

Hắn chỉ là ấm ức, chỉ là phẫn uất!

Hắn vẫn không hề thay đổi!

Nếu không từng làm phu thê một đời, có lẽ ta cũng sẽ giống như người ngoài, lầm tưởng rằng đằng sau gương mặt yêu dị bức người ấy là một kẻ điên thật sự. O mai d.a. o muoi

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!