"Ngươi có ba ngàn tử sĩ Âm Sơn, quân mã của Tướng quân Tương Thành, lại thêm binh phù trong tay, ngươi sẽ xoay chuyển càn khôn thế nào?" Ta hỏi Phong Cử.
"Gan dạ thì có, nhưng vẫn là nữ nhân. Hay là ngươi tìm chỗ an toàn mà ngủ một giấc đi, tỉnh dậy rồi mọi thứ sẽ như ngươi mong muốn, thế nào?"
Hắn vẫn cái kiểu miệng lưỡi độc địa ấy, lúc nào cũng phải châm chọc ta một câu mới chịu.
"Dùng tử sĩ tập kích, ám sát các đại tướng phản quân, đồng thời bắt giữ thân quyến của những đại thần còn do dự, lấy đó làm con tin ép họ xuất binh."
Ta một hơi nói ra hết suy nghĩ của mình, đây chính là cách mà đời trước phụ thân ta đã sử dụng tử sĩ.
"Ái chà! Ngươi nói hết rồi, ta còn biết nói gì nữa? Đã vậy, tử sĩ giao cho ngươi, ta dẫn quân chính diện phá địch!"
Phong Cử giơ cao binh phù của Thái tử trước mặt ta, mỉm cười nhìn ta.
Đây chính là khâu khó nhất.
Bởi vì lúc này, hắn chỉ có binh phù, vài thân binh của Thái tử, thêm nghĩa tử của Tướng quân Tương Thành, vài kiếm khách và dũng sĩ thuê ngoài.
Hắn phải đi tập hợp quân tàn binh, thả tù nhân, huy động nha dịch, đầy tớ, rồi tổ chức họ thành một đội quân để đối đầu với hàng vạn quân tinh nhuệ của phụ thân ta.
Việc nguy nan như vậy, trong lịch sử e chỉ có binh tiên Hàn Tín thời Hán mới làm được.
"Nghe đây, Phong Cử. Ta không biết chúng ta có thể thắng hay không, ta…"
Phong Cử thoáng cười, tao nhã đưa ngón tay lên môi, cắt lời ta.
"Chậc! Ta nói rồi mà, nữ nhân luôn mềm lòng, không thể làm hùng chủ. Hùng chủ lúc này phải nói là: sau khi thành công, ban thưởng vàng bạc, phong hầu phong tước!"
Phong Cử tràn đầy khí khái, dẫn người rời đi, bắt đầu một trận chiến truyền kỳ của riêng mình.
27
Chúng ta lập tức hành động.
Ta mở ống ngọc mà Phong Cử giao cho.
Hai con huyết trùng gần như trong suốt bò lên tay ta, lập tức thân mật quấn lấy nhau, luân phiên trao đổi m.á. u của ta, như đang đùa giỡn, như đang nuôi dưỡng lẫn nhau.
Thì ra, đây chính là bí mật của tín vật tử sĩ Âm Sơn, huyết trùng từ nhỏ đã được nuôi bằng bí thuật, chỉ ăn m.á. u dòng chính Vương thị mà lớn lên.
O Mai d.a. o muoi
Phụ thân, huynh trưởng ta và bên Âm Sơn mỗi bên giữ một ống ngọc, bên trong là một con huyết trùng. Khi Phong Cử mang ống ngọc đến Âm Sơn, tử sĩ bên ấy cũng lấy ra huyết trùng giống hệt, rồi thả ra cùng lúc.
Hai con huyết trùng trao đổi m.á. u của ta, nếu cả hai vẫn khỏe mạnh, thì chứng minh đây là huyết mạch thật sự.
Còn nếu m.á. u không đúng huyết thống chính tông Vương thị, thì chúng sẽ lập tức c.h.ế. t ngay khi tiếp xúc.
Dòng m.á. u Vương thị trong ta, cuối cùng cũng được dùng vào việc sạch sẽ nhất.
Ta lập tức truyền lệnh cho các thủ lĩnh tử sĩ, bọn họ nhận lệnh rồi tản đi hành động.
Một canh giờ sau.
Ta dẫn năm mươi tử sĩ trèo lên tháp Báo Ân, ngọn tháp cao nhất kinh thành.
Từ trên cao, ta thấy từng mũi tên báo hiệu đỏ rực b.ắ. n lên, nở rộ khắp trời từ các phủ đệ quyền quý.
Đó là tín hiệu thành công: tử sĩ đã đột nhập vào phủ các đại thần do dự đứng giữa hai phe, bắt giữ người nhà của họ, ép đội hộ vệ và quân riêng của họ xuất binh, nhận lệnh dưới quyền Phong Cử.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!