"Trùng sống hút m.á.u, dùng huyết mạch làm chứng, chỉ là ta đoán vậy thôi, ngươi không cần đi đâu."
"Giả tạo thật đấy! Nhưng mà kích thích đấy chứ! Đáng để liều mạng đi thử xem thật giả thế nào." Phong Cử cướp lấy ống ngọc, nhét ngay vào n.g.ự.c.
"Dùng số tiền còn lại đi chữa cái miệng đi, cái miệng này có khi là cái mộ của ngươi đấy."
Phong Cử lúc nào cũng ép ta phải mắng hắn, cũng chính trên người hắn mà ta rèn được cái miệng độc như dao.
"Chỉ cần ngươi chưa làm hoàng hậu, ta sẽ không c.h.ế. t vì cái miệng đâu."
Nói xong câu đó, chúng ta rơi vào một khoảng lặng đầy lúng túng.
Trời còn chưa tối hẳn, hắn lúc này vẫn chưa thể rời đi…
Phong Cử lặng lẽ lui về phía tủ, nghĩ thấy không ổn, lại bịt mũi chui ngược về dưới gầm giường.
"Phong Cử, ta thật sự rất muốn g.i.ế. t ngươi ngay bây giờ." Ta đá mấy cú mạnh xuống gầm giường.
"Ngươi chưa ăn cơm à? Gãi ngứa thôi hả? Mà này, ta cũng nguyên ngày chưa ăn gì đấy, kiếm chút gì cho ta đi, có đùi gà thì càng tốt." Phong Cử ở dưới gầm giường trơ tráo lên tiếng.
25
Mười ngày sau, ta và Triệu Hòa thành thân.
Cũng đúng mười ngày, kiếp trước vương triều của Triệu Lân cũng chỉ tồn tại được mười ngày.
Chỉ khác là, lần này sẽ là ngày tận diệt của phụ vương ta – Vương Xạ Hổ.
Đoàn rước dâu long trọng của hoàng thất tiến vào Vương phủ, ta khoác phượng bào, đầu đội phượng quan, chuẩn bị bước lên hoa xa lộng lẫy.
Tối nay, trong yến tiệc lớn ở hoàng cung khoản đãi bá quan, Thái tử sẽ nhân cơ hội này công khai tuyên bố chứng cứ phản nghịch của Vương Xạ Hổ, lập tức bắt giữ ông ta và Vương Khâm Thương. Đây sẽ là cái giá thấp nhất cho một cuộc lật đổ.
Nhưng… biến cố đột ngột xảy ra!
Ngay lúc Thái tử nắm tay ta chuẩn bị rước ta vào cung, cửa phủ đột ngột đóng sầm lại, ca ca ta – Vương Khâm Thương, thân vận giáp trụ xuất hiện cùng binh mã rợp trời.
Thì ra, đối với bọn họ, ra tay ngay tại phủ cũng là phương án tổn thất thấp nhất. O Mai d.a. o muoi
"Thái tử điện hạ! Ninh vương Triệu Lân tạo phản, tự tiện suất binh rời phong địa tiến kinh! Giờ đây kinh thành đã đại loạn, Thánh thượng e rằng đã gặp nạn! Xin điện hạ tạm lánh về Vương phủ, đợi Vương thị chúng thần bình loạn xong sẽ đưa điện hạ hồi cung!"
Lần đầu tiên trong đời, ta nhìn thấy phụ thân đang độ tráng niên của mình lưng còng, tóc bạc trắng.
Dường như trong khoảnh khắc, ông ta đã biến thành một lão nhân, mắt trũng sâu, mỏi mệt rã rời.
Ta biết ta đã đặt đúng ván cược. Hắn đã mất ba ngàn tử sĩ Âm Sơn.
Ta có thể tưởng tượng lúc hắn phát hiện mất ống ngọc, lại sai người truy cản thì những tử sĩ đã sớm rời khỏi nơi ẩn thân, cảnh tượng ấy sẽ khiến hắn phẫn nộ đến nhường nào.
Hắn nhất định giận dữ như dã thú, chửi rủa chẳng khác gì dân chợ chồm hổm.
Hắn lạnh lùng nhìn ta. Hắn đã chắc chắn tất cả đều có liên quan đến ta.
Chỉ là hắn không thể hiểu nổi, ta làm sao biết được, và làm sao thực hiện được.
Phụ thân à, nữ nhi của người, mang theo ba ngàn quỷ ăn thịt do chính tay người nuôi, đến để ăn thịt người đây.
Trong lòng ta cười điên dại, cuối cùng cũng có thể đường đường chính chính mà nhìn thẳng vào mắt ông ta.
Không cần giả bộ nữa rồi, kiếp này không cần nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!