Kiếp trước, toàn bộ tử sĩ Âm Sơn đều nghe huynh trưởng ta điều động.
Đó là nước cờ quyết định thắng bại, vô cùng trọng yếu.
Tử sĩ Âm Sơn sống tách biệt thế tục, là đám cô nhi mà Vương thị nuôi dưỡng trong dân gian.
Để giữ bí mật tuyệt đối, bọn họ chỉ nhận tín vật, không nhận người.
Dù bị bắt sống cũng tra không ra chủ nhân.
Bởi ngay cả chính họ, cũng không biết kẻ khiến họ bán mạng là ai.
Mà sự cẩn trọng ấy, lại chính là kẽ hở duy nhất ta có thể lợi dụng.
Kiếp trước, hoàng tộc họ Triệu không phải hoàn toàn không đề phòng Vương thị.
Trong kinh cũng có trung thần và quân đội trung thành với triều đình.
Chỉ là ba nghìn tử sĩ Âm Sơn xuất hiện quá bất ngờ, phá vỡ mọi thế cân bằng, dẫn đến cục diện không thể cứu vãn.
Cuối cùng… cũng đến thời khắc đối đầu trực diện.
Ta bắt đầu bất an, lòng như lửa đốt.
Ta không biết tín vật trên người huynh là gì, có thể là ngọc bội, là thẻ lệnh, là một vật nhỏ không đáng chú ý nào đó, tất cả đều có thể.
Không có ba nghìn tử sĩ Âm Sơn, cho dù Triệu Hòa chuẩn bị kỹ lưỡng đến đâu, thì đám quỷ ảnh kia vẫn là biến số lớn nhất.
Mà chúng ta… không thể thua vì một biến số như thế.
Triệu Hòa khuyên ta đừng liều lĩnh, hắn cho rằng cục diện còn nằm trong tầm kiểm soát.
Nhưng hắn vẫn xem thường Vương Xạ Hổ. O Mai d.a. o muoi
Giống như việc ta trọng sinh đã ảnh hưởng đến phụ thân, những nước cờ hắn chưa biết kia, cũng khiến ta lo lắng và sợ hãi vô cùng.
23
Ta quay trở về phòng, trầm ngâm suy nghĩ, nhíu mày không dứt.
"Người Vương thị các ngươi, suốt ngày chỉ biết âm mưu quỷ kế, chẳng trách nhà cửa lúc nào cũng âm u lạnh lẽo."
Dưới gầm giường vang lên giọng khinh khỉnh của Phong Cử.
"Ngươi thật biết nhẫn nhục chịu đựng, ta thấy ngươi không hợp làm danh tướng, hợp làm kẻ trộm hơn."
Ta ngồi trên giường, khẽ nói.
Đám tỳ nữ hầu hạ quanh ta sớm đã bị thay hết, nhất cử nhất động đều bị giám sát. Hắn có thể lẻn vào đây, quả là bản lĩnh không tầm thường.
"Hoài Âm Hầu còn từng chịu nhục luồn háng người khác, ta chưa vang danh thiên hạ, ngươi muốn nhục mạ thế nào cũng được. Chỉ là, ta thích thấy m.á. u hơn, thích đối đầu trực diện."
Hừ hừ!
"Ngươi lại nói giọng gì quái gở thế? Đám nghĩa tử, kiếm khách của Tướng quân Tương Thành, ta đều đã thu phục đến ngoan ngoãn. Còn tiền ấy à, dũng sĩ ta tìm được còn mạnh hơn chúng nhiều." Phong Cử hễ có cơ hội là lại khoe khoang.
Đám người đó kiếp trước đều bị hắn g.i.ế. t sạch, kiếp này nếu không thu phục được thì đúng là chuyện ma quái.
"Nếu ngươi bớt khoác lác, có khi lại dễ mến hơn đấy." Ta bất đắc dĩ nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!