Chương 12: (Vô Đề)

Chúng ta siết chặt lấy nhau, không ai muốn rời xa ai nữa.

Ta cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa thật sự của lần trọng sinh này: không phải để g.i.ế. t sạch kẻ thù, cũng không phải để bảo vệ hắn trong cảnh sống lay lắt.

Mà là dùng trọn kiếp này, dùng tình yêu của ta, để cùng hắn đi hết một đời, một kiếp.

Ta thật sự cảm thấy may mắn, may mắn vì kiếp này, chúng ta không gặp nhau trong cảnh tan nát nhất.

Mọi thứ… vẫn còn kịp, vẫn còn kịp!

Vậy thì cứ để chúng ta, một vị điên vương và một tai tinh kiếp trước, nay là hai kẻ si tình kiếp này, lại làm náo loạn cả trời đất thêm một lần, để đổi lấy nhân gian một mảnh yên bình.

"Diệu Châu, ta, ta..." – Triệu Lân vừa khóc vừa cười, nghẹn ngào không nói nên lời.

"Nghe cho rõ, Triệu Lân. Tiếp theo mỗi lời ta nói, chàng phải tin, đều phải tin."

Triệu Lân gật đầu thật mạnh.

Thế là, ta kể cho hắn nghe một câu chuyện tình yêu bi thương đến tận cùng của kiếp trước.

Có một kẻ ngốc, thà để cả thiên hạ hiểu lầm, thà chống lại cả thiên hạ, cũng muốn bảo vệ ta trọn đời.

Hắn không sợ trời, chẳng sợ đất, nhưng chỉ không dám nói lời yêu ta.

Chúng ta nương tựa lẫn nhau, cứu rỗi lẫn nhau. Rõ ràng là yêu, lại chẳng ai dám thừa nhận.

Trong câu chuyện đó… ta cũng là một kẻ ngốc chẳng kém gì hắn.

Chúng ta, đứng bên bờ hàn đàm, nơi bắt đầu số mệnh của cả hai, lưu luyến chẳng nỡ rời đi.

Hắn cuối cùng cũng nghe được từ chính miệng ta nói ba chữ: Ta yêu chàng.

Hắn vui đến ngẩn người, bao uất ức hai kiếp chỉ trong một khắc đã được hóa giải.

Chúng ta hôn nhau bên hồ nước lạnh, một nụ hôn đậm sâu, vụng về nhưng ngọt ngào, như nghẹn thở mà vẫn không nỡ buông rời.

Kiếp trước, chúng ta là điên vương và tai tinh, là hai kẻ si ngốc.

Kiếp này, chúng ta là Triệu Lân và Diệu Châu, vẫn là hai kẻ si ngốc ấy.

Chúng ta nói hết những lời yêu của hai đời người mà nói mãi vẫn không đủ, chẳng bao giờ thấy đủ.

Chúng ta vẫn còn cơ hội cứu vãn, vẫn còn có thể cùng nhau chống lại số mệnh.

Chúng ta có Thái tử, có Phong Cử, có Tướng quân Tương Thành đời này hươu c.h.ế. t về tay ai, còn chưa biết được đâu!

22

Hoàng đế chính thức sắc phong ta làm Thái tử phi!

Chọn ngày lành tháng tốt, gả vào Đông cung.

Điên vương Triệu Lân lại phát điên, hắn mang binh xông vào Hồ Bàn biệt uyển, muốn bắt ta đi, cùng hộ vệ Thái tử giao chiến kịch liệt.

O mai d.a. o muoi

Hoàng đế nổi giận, phạt Triệu Lân trở về phong địa, không có thánh chỉ vĩnh viễn không được vào kinh.

Ca ca ta, Vương Khâm Thương, cũng từ biên cương trở về kinh, tham dự lễ thành thân của ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!