Chương 11: (Vô Đề)

Ông ta đã tận mắt chứng kiến, ta không làm gì cả.

Nhưng sự việc một lần nữa lại kỳ lạ mà vượt khỏi tầm kiểm soát của ông ta.

Bàn cờ thiên hạ trong lòng ông ta như vừa bị rồng đất cày ngang, sụp đổ hơn phân nửa. Ông ta sẽ phải tốn vô số tâm huyết và mưu lược để xây lại từ đầu.

Ông ta khó chịu bao nhiêu, ta lại thoải mái bấy nhiêu, đơn giản vậy thôi!

Phụ thân à… lần này có đau không?

Toan tính hết lòng người, cuối cùng lại bị người ta tính ngược lại, cảm giác ấy… thế nào?

19

Lần này, Triệu Lân không đến phá chuyện của ta, ngược lại lại bất ngờ giúp ta.

Giống hệt như kiếp trước, hắn vì ta mà trả giá mọi thứ, chưa từng nói một lời.

Hắn đã vạch trần sự thật bị phong kín từ lâu, cũng giải được mối duyên giữa ta và hắn bắt đầu từ đâu. O Mai Dao Muoi

Thì ra, từ lúc ở đáy hồ truyền khí, hắn đã yêu rồi, yêu trọn kiếp này, chỉ dành cho một mình ta.

Triệu Hòa mạnh mẽ đưa ta rời khỏi Vương phủ, an trí ta ở Biệt viện bên hồ.

Cuối cùng ngài ấy cũng nhận ra, nếu ta còn ở lại Vương thị, tất sẽ gặp chuyện chẳng lành.

"Thực ra, nàng cũng đã nói dối… đúng không?"

Triệu Hòa nhìn ta ôn hòa, trong mắt tuy có chút chua xót, nhưng sự dịu dàng vẫn không hề giảm.

Điện hạ, thần nữ…

Biết rõ chân tướng rồi, ta không còn cách nào lừa mình dối người được nữa.

Dọc đường, tâm trí ta rối bời, thất thần, tất cả đều bị ngài ấy nhìn thấu.

"Diệu Châu, chỉ là ta không hiểu… Nếu nàng đã mất trí nhớ, thì lẽ ra không thể có quan hệ gì với đệ ấy, cớ sao lại…"

Triệu Hòa nhắm mắt lại, cay đắng dâng tràn.

"Thái tử điện hạ, xin cho thần nữ được nhận tội!"

Ta quỳ rạp xuống đất, nhưng trong lòng lại vô cùng sáng tỏ và kiên định.

"Chắc nàng còn điều gì chưa nói với ta. Đệ ấy nói đúng, đã nhận định một người thì đừng nên nghi ngờ người ấy. Điểm này, ta thực không bằng đệ ấy."

"Điện hạ, thực ra… thần nữ đã sống qua hai kiếp. Ngài… tin không?"

20

Ta rời khỏi Biệt viện bên hồ trong niềm vui rạng rỡ, cưỡi ngựa lao thẳng về phía hàn đàm.

Một đường gió cuốn mây bay, tim như lửa đốt.

Cho đến khoảnh khắc này, ta mới thật sự cảm nhận được niềm vui khi được sống lại lần nữa.

Quả nhiên, Triệu Lân đang ngồi lặng bên bờ hồ, khi thấy ta đến, trong mắt hắn là kinh ngạc lẫn vui mừng.

Hai kiếp làm người, vậy mà ta lại không hề hay biết… có một người, lại yêu ta sâu đậm đến thế suốt cả hai kiếp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!