Chương 10: (Vô Đề)

"Cô không tin! Cho dù khi còn nhỏ người cứu ta là Tùy Châu, chẳng lẽ người kéo ta ra khỏi gầm xe ngựa cũng không phải là nàng?"

"Là do ta sắp đặt chiếc xe."

"Tốt, tốt lắm! Vậy tình cảm nàng dành cho ta bấy lâu nay cũng là giả dối?"

"Đúng vậy, chỉ vì tham vọng làm Thái tử phi mà thôi."

Triệu Hòa hít sâu mấy lần, lại hỏi:

"Săn hổ cũng là giả sao?"

"Chỉ là may mắn ăn may mà thôi."

Rất tốt, rất tốt!

Triệu Hòa chính là người như vậy, mềm lòng, tai mềm.

Tình cảm nảy sinh từ việc được cứu năm xưa chính là chấp niệm của hắn.

Dù sau này hắn có động lòng với ta, hắn cũng không buông bỏ được hình bóng thiếu nữ trong ký ức ấy.

Huống hồ, lần này lại là một cú lừa trần trụi.

Triệu Hòa tức giận đến loạng choạng, bước chân lảo đảo.

Muội muội từ khi bước vào đã nơm nớp lo sợ, lúc này rốt cuộc cũng yên tâm.

Nàng lập tức tiến lên, dịu dàng đỡ lấy Triệu Hòa.

Triệu Hòa quay lưng về phía ta, nhìn ra ngoài cửa sổ. Không rời đi, cũng chẳng nói một lời với ta. O mai d.a. o muoi

Hắn đang do dự, hay đang tức giận?

Ta đã không thể đoán được nữa.

Hắn chưa rời đi, thì Triệu Lân đã đến rồi.

17

Ngài tới làm gì? Ta và Triệu Hòa đồng thanh hỏi.

"Trong mắt các ngươi, ta chỉ là một tên khốn nạn sao? Ở kinh thành ta đã rửa tay gác kiếm, thay đổi như thành một người khác! Vậy mà ca ca ta và… oan gia của ta lại không hề hay biết?"

Triệu Lân quả thực đã thay đổi, miệng lưỡi vẫn như xưa, nhưng con người đã chẳng còn là tên điên vương năm nào nữa.

"Lân đệ, hôm nay ta không có tâm trạng đùa giỡn với đệ." Trong lòng Triệu Hòa đầy sóng gió, chẳng muốn nói nhiều.

"Huynh còn nhớ trò chơi năm tám tuổi ta và huynh từng chơi không?" Triệu Lân hỏi.

"Nhắc lại chuyện đó làm gì?" Triệu Hòa nhìn quanh bốn phía, hiển nhiên là liên quan đến chuyện riêng hoàng tộc, y không muốn bị người ngoài nghe thấy.

"Không cần đuổi người đâu, người Vương thị cài theo dõi sẽ không rời đi đâu." Triệu Lân nhàn nhạt mỉm cười.

"Năm tám tuổi, huynh bảo ta đừng chống đối phụ hoàng nữa. Ta nói mọi người đều mong ta c.h.ế.t, thế gian này chẳng ai cứu ta cả, vậy mà huynh cứ khăng khăng nói huynh sẽ cứu ta."

Triệu Lân hồi tưởng lại thời thơ ấu, khóe môi khẽ nở nụ cười ấm áp.

"Hôm đó bị phụ hoàng đánh roi, ta chạy khỏi hoàng cung, nhảy vào hồ nước lạnh. Ta ngồi dưới đáy hồ mà cười. Ta nghĩ, huynh đường đường là thái tử, lại không biết bơi, xem huynh làm sao mà cứu ta được? Vậy mà huynh thật sự nhảy xuống."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!