Chương 5: (Vô Đề)

Sầm Thọ Chính đến vào ba tiếng sau khi Lâm Yên Dung rời đi, mang theo thỏa thuận ly hôn.

Ông ta đầy vẻ tức giận, ánh mắt nhìn tôi mang theo sự kìm nén.

「Tài sản ngoài căn nhà này, tiền gửi tôi chỉ đồng ý cho cô sáu mươi phần trăm, nếu không, tôi không ngại kiện tụng với cô đến cùng.」 Sầm Thọ Chính lạnh lùng nói.

Tôi nhướn mày không chút do dự ký tên, kỳ vọng về mặt tâm lý cũng chỉ đến vậy.

Ban đầu tôi muốn ông ta ra đi tay trắng, nhưng cảm thấy hơi khó.

Mà tôi là người sợ phiền phức, hơn nữa, chuyến du lịch trong nước mười ngày tôi đăng ký sắp khởi hành rồi.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Tôi không muốn bị mấy chuyện bẩn thỉu này cản trở bước chân ngắm nhìn đất nước tươi đẹp của mình.

Thấy tôi dứt khoát như vậy, Sầm Thọ Chính vừa thở phào nhẹ nhõm vừa có vẻ tức giận: 「Tô Bích Lan, cô thật sự không còn gì muốn nói với tôi nữa sao?」

「Có!」

「Cái gì?」 Vẻ mặt người đàn ông giãn ra, vừa hy vọng vừa tò mò.

「Mẹ anh trước khi c.h.ế. t nói rằng nếu sau này anh dám đối xử không tốt với tôi, thì sẽ bị trời đánh, không được c.h.ế. t tử tế.」 Tôi u ám nói.

Sắc mặt Sầm Thọ Chính đột nhiên thay đổi, ông ta mở cửa xông ra ngoài, tiếng đóng cửa vang dội.

Bộ dạng cuống cuồng bỏ chạy của ông ta khiến tôi rất hả hê.

Ông ta nên áy náy, khi bố mẹ ông ta còn sống, rất nhiều người nghĩ tôi là con gái ruột, còn ông ta giống con rể hơn.

Khi tôi đang chụp ảnh du khách cổ trang ở Lạc Dương, tôi nhận được điện thoại của con trai mình.

「Mẹ, mẹ có bị thần kinh không vậy, mẹ lấy nhiều tài sản như vậy để làm gì? Chết rồi mang xuống mồ à?」 Nó rất cáu kỉnh.

Bị bệnh rồi!

Phải chữa!

Tôi trực tiếp cúp máy.

Không lâu sau, con gái cũng bắt đầu gọi điện liên tục.

Nhiếp ảnh gia bất lực tạm dừng, ra hiệu tôi nghe điện thoại trước.

「Mẹ, trước đây mẹ đã hứa mua nhà cho anh trai và con, không thể nuốt lời đâu đấy.」

「Chuyện này, con tìm bố con cũng được mà, dù sao, mẹ chỉ là người giao hàng, con và ông ta mới là người một nhà.」 Tôi chế nhạo.

Con gái tôi lập tức nổi giận ở đầu dây bên kia: 「Mẹ thật sự điên rồi, mẹ, mẹ lấy nhiều tiền như vậy không cho anh trai và con tiêu, chẳng lẽ lại cho mấy ông già mới quen bên ngoài tiêu à? Mẹ dám chơi trò tình yêu  tuổi xế chiều với con, con sẽ không tha cho mẹ…」

Tôi trực tiếp cúp máy, chặn số, tắt nguồn!

Ba người nhà họ Sầm, là sai lầm lớn nhất đời này của tôi.

Có lẽ là để chọc tức tôi, ngày hôm sau tôi nhận được ảnh cưới của Sầm Thọ Chính và Lâm Yên Dung trên điện thoại.

Họ học theo cách của những người trẻ tuổi làm đủ loại biểu cảm hài hước, áo cưới Trung Quốc truyền thống, váy cưới phương Tây, họ chụp đủ kiểu.

Tôi đang thưởng thức tiệc nước Lạc Dương, trực tiếp trả lời họ:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!