Trịnh cử nhân vốn muốn thể hiện sự giàu có xa hoa của mình, nhưng nào ngờ lại có người nhảy ra ngăn cản, hắn lập tức trừng mắt nói: "Ta đã định mua một miếng rồi, sao lại không biết thứ tự trước sau vậy?"
Người đến ngang tàng đã quen, lúc đi ngang qua nhìn thấy đám đông tụ tập nên cũng đến xem náo nhiệt, không ngờ bánh ngọt này nhìn rất tinh xảo. Nhớ ra chủ tử rất thích vẽ tranh, mấy ngày này tâm trạng lại kém, hắn định mua ít đồ ăn nhẹ vùng nông thôn này cho chủ tử điều chỉnh khẩu vị.
Không ngờ lại có người không biết điều, hứng thú liền bị khơi dậy, hắn không thèm nhìn Trịnh cử nhân, ném một phiến lá vàng lên bàn, kiêu căng nói: "Ai ra giá cao người ấy được!"
Hào phóng như vậy, xung quanh xôn xao — cầm lá vàng đi mua bánh ngọt chẳng được mấy người, không biết chủ tử của hắn là cử nhân phá gia nào. Tuy Trịnh cử nhân xa xỉ nhưng hắn cũng chỉ là phú hộ nông thôn, không thể ném lá vàng như thế được. Nhưng mất mặt trước đám đồng hương, bảo thiếu niên chính trực nhiệt huyết làm sao chịu được?
Vì vậy hắn cứng cổ làm khó Thôi Trung: "Ta đã mở miệng đòi mua trước rồi, sao ngươi lại không bán? Nếu không công bằng xác đáng, hôm nay ta sẽ phá sạp hàng này của ngươi!"
Thôi Trung người cũng như tên, giải quyết công việc một cách trung hậu, ông cười với tên hào nô kia: "Vị khách quan kia mở miệng trước, dù thế nào cũng phải bán cho ngài ấy một miếng. Khách quan ngài mua chín cái còn lại, ta bán cho ngài rẻ hơn chút được không?"
Hào nô kia mặt mũi đen đúa, bắp thịt cuồn cuộn, hắn lười phí lời, đưa mắt ra hiệu với mấy tráng nô sau lưng, ai nấy tới tấp rút bội đao sáng loáng ra, trong đó có một kẻ vung đao xuống, "răng rắc" một tiếng liền gọt đi một góc bàn.
Đây nào có phải điệu bộ của người văn nhã? Lúc này mọi người mới thấy y phục của mấy người họ không giống nhân sĩ trung thổ, bên người mang theo một luồng sát khí khó tả.
Phu phụ Thôi gia hoảng sợ, không biết phải ứng đối thế nào.
Đúng lúc này, một giọng nữ uyển chuyển truyền đến: "Mở cửa làm ăn, đương nhiên là ai ra giá cao thì được. Về phần vị khách quan mở miệng trước này, ngài xem có thể mua bánh ngọt khác được không?"
Thượng Vân Thiên đứng trong đám đông nhìn sang theo ánh mắt của mọi người, sau đó không thể rời mắt được nữa. Một tiểu nương tử xinh đẹp như phù dung phản chiếu dưới nước đang đội nón trúc, đứng phía sau đám người.
Hóa ra sáng nay Quỳnh Nương dậy sớm, ngâm tổ yến vụn Liễu Bình Xuyên đưa đến và một số vật khác như cẩu kỷ với nước giếng, điều hoà pha trộn, làm ra mười miếng bạch ngọc cao gạo nếp.
Lúc còn là phu nhân Thượng phủ, nàng hay ăn chay với các phu nhân trong kinh thành. Bắt kịp hứng thú của thái hậu lão nhân gia, còn chủ trì bán đồ chay từ thiện vài lần. Dần dần thành thạo cách làm đồ chay, quen tay hay việc, được thái hậu khen ngợi hết mực. Không ít lần nàng nấu cơm, làm đồ ăn tinh xảo hay dược thiện khiến lão nhân gia vui lòng.
Bây giờ nghĩ lại thì nàng đã thừa kế tay nghề khéo léo của Lưu thị. Vì vậy bạch ngọc cao nàng làm tuyệt đối không thua kém nghệ nhân trong cung, một lượng bạc một miếng thực sự không phải giá trên trời. Phải biết là kiếp trước bánh ngọt nàng tự tay làm có thể bán từ thiện với giá một lượng vàng.
Hôm qua Thôi Truyền Bảo được ăn thịt hầm, biết tất cả là công lao của muội muội nhìn có vẻ yếu đuối này. Thiếu niên ham ăn, hôm nay lại mong ngóng được ăn nữa. Vì vậy hắn nghe theo Quỳnh Nương dặn là phải để giá cao lên, học thuộc lòng rồi bê mâm bánh ngọt đi.
Nhưng sau khi ca ca đi, Quỳnh Nương lại thấp thỏm không yên. Đời trước nàng có thanh danh tài nữ, tay ngọc điều hương thiên kim khó cầu. Nhưng bây giờ nàng chỉ là nhà thương nông thôn, một lượng bạc một miếng bánh ngọt... nghĩ kỹ lại thì cũng thấy có thiếu sót. Thế là nàng đội nón ra cửa, đứng ngoài đám đông quan sát tình hình.
Lúc Trịnh cử nhân mua một miếng bạch ngọc cao, nàng đã thả lỏng, nàng biết chỉ bán được một miếng đã là lãi chứ không lỗ. Ai ngờ bỗng nhiên một đám hào nô nhảy ra xuất tay xa xỉ hào phóng dẫn tới tranh chấp.
Có người tranh giá vốn là chuyện tốt, nhưng Quỳnh Nương mắt sắc, nhìn thấy chữ "Sở" theo thể triện trong thụy thú Bạch Trạch được chạm nổi ở trên lệnh bài được treo bên hông tên đầu lĩnh hào nô.
(1) Thần thú có vị trí cao quý trong thần thoại Trung Quốc cổ đại, biểu tượng cho điềm lành.
Theo như kiếp trước của Quỳnh Nương, vật tổ này được thêu trên quân kỳ. Quân kỳ Bạch Trạch này vốn là điềm lành, nhưng đi đến nơi nào là khói lửa nổi lên bốn phía, tàn sát không ngừng, đây không phải là danh hào của Lang Vương Sở Tà sao!
Lang Vương này là vương khác họ, do đại biểu tỷ của đương kim thánh thượng - Vân Trạch phu nhân sinh ra, là nhi tử độc nhất của Sở Quy Nông
- Phủ Viễn đại tướng quân Giang Đông.
Bởi vì năm đó Sở đại tướng quân bình định loạn Nam Man, vạn tuế gia cảm nhớ công lao vất vả nên đích thân phong Sở tướng quân làm Giang Đông Vương khác họ. Sau khi Sở tướng quân tạ thế, nhi tử duy nhất là Sở Tà kế thừa tước vị vương gia.
Nhưng hắn không khoan hậu thủ lễ giống lão tướng quân, vị vương gia trẻ tuổi này từ nhỏ đã có những hành vi hoang đường kì lạ, nhưng lại kế thừa võ nghệ của lão tướng quân, dụng binh thần chuẩn, lần nào dụng binh cũng toàn thắng, được thánh thượng khen ngợi. Nhưng cuối cùng hắn không biết đủ, bắt đầu mưu đồ tạo phản.
Lúc đó Quỳnh Nương đã xuất giá, năm ấy binh mã của Lang Vương bất ngờ tập kích kinh thành, luẩn quẩn ở Nhiễu Hiệp Quan chỉ cách kinh thành vỏn vẹn dưới năm trăm dặm.
Lúc đó, người trong kinh thành ai ai cũng cảm thấy bất an. Ngay cả Thượng Vân Thiên cũng vội vàng sai người đào đường hầm bí mật, chuẩn bị lương khô trái cây, chỉ đợi kinh thành thất thủ là đưa thê nhi vào tránh nạn.
Nào ngờ lúc binh mã sắp đến kinh thành, hoàng đế đích thân đến đại doanh của Lang Vương, không biết đã thuyết phục thế nào mà Lang Vương bỗng tuyên bố lui binh. Cuối cùng hoàng đế chỉ xử phạt Lang Vương tội to gan lớn mật rời bỏ cương vị, giam lỏng hắn trong Niệm Pháp Tự trên núi Hoàng Sơn, nói với bên ngoài là xuống tóc tu hành để chuộc lại lỗi lầm giết chóc trên chiến trường...
Về phần kết cục cuối cùng của vị Lang Vương này, Quỳnh Nương chìm vào giếng sâu tất nhiên không biết rồi, mà chắc cũng là gõ mõ, đếm từng sợi tóc bạc trên đầu cho đến lúc già đi?
Nhưng vận mệnh của chủ tử của tên hào nô trước mắt vẫn đang tốt, thủ hạ kiêu căng càn quấy, giết một hai người trên đường cũng chẳng tính là gì!
Quỳnh Nương sợ người cha trung hậu của mình nói nhiều thêm một câu nữa thì đại đao kia sẽ chém xuống, vì vậy nàng lập tức lên tiếng ngăn cản. Có điều sau khi nàng vừa nói chuyện, Lưu thị giật thót thấp thỏm — sao nữ nhi lại ra chỗ đòi mạng này quấy rầy thêm loạn làm gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!