Chuyện vay nặng lãi lần trước, xong việc Liễu Tương Cư mới biết mẫu thân và Liễu Bình Xuyên đến Tố Tâm Trai đòi ngân phiếu sáu ngàn lượng.
Rốt cuộc lời trách cứ mẫu thân không có cách nào nói ra khỏi miệng, dù sao cũng do hắn không có cách trả lại số tiền lãi đi mượn kia, mới để bọn đòi nợ tới cửa.
Có điều trải qua chuyện này, hắn cảm thấy thẹn với Quỳnh Nương, vốn là chuyện người làm huynh trưởng một mình gánh chịu, nhưng lại để nàng phải đối mặt với dưỡng mẫu tới cửa đòi tiền. Đã nhiều ngày rồi hắn chưa về Liễu phủ, chỉ một mình ở trong phòng nghỉ ngơi thay phiên công việc rầu rĩ không vui.
Nhưng ai ngờ, hôm nay lại nhận được một phong thư tự tay Quỳnh Nương viết, nói thẳng dạo gần đây Thôi gia gặp chuyện xấu, cần đại ca đến giúp đỡ.
Sau khi Quỳnh Nương về Thôi gia, nàng luôn có thái độ phân chia ranh giới rõ ràng, không muốn có quá nhiều liên quan đến Liễu gia. Còn bây giờ lại chủ động viết thư, đủ thấy là tình thế nghiêm trọng thế nào.
Hắn lập tức thay ca với người khác, cưỡi ngựa chạy đến Thôi gia. Gặp Quỳnh Nương rồi mới biết chuyện có người muốn tới lừa bịp tống tiền.
Sai dịch và lí chính kia đều là hắn tìm tới.
Vừa rồi tuy hắn không ra khỏi phòng, nhưng quả thực nữ nhân người đầy vẻ phong trần kia không cần lí chính thôn mở miệng chứng thực cũng có thể ngửi ra.
Đại ca Thôi gia thật sưn không thể tưởng tượng nổi! Mắt mù mời chào những thứ dơ bẩn vào trong nhà như vậy, liên luỵ đến Quỳnh Nương là khuê tú ôn nhã phải tiếp xúc với ca kĩ nông thôn đó…
Liễu Tương Cư lại hạ quyết tâm một lần nữa, được cơ hội thì mang Quỳnh Nương rời xa Thôi gia, tránh cho người Thôi gia không có kiến thức bôi nhọ cả đời Quỳnh Nương.
Nhưng nhớ tới lúc hắn vừa đến, Quỳnh Nương mịt mờ nói chuyện này có chủ mưu khác sau lưng, có lẽ là người Liễu phủ, Liễu Tương Cư không nén được lửa giận.
Nếu đúng như lời Quỳnh Nương, vậy chẳng phải là có người cố ý làm bộ, muốn đẩy Thôi gia vào bất hạnh sao?
Bây giờ bắt được đôi tỷ đệ này, hắn quyết định phải tra ra manh mối.
Triệu Liên Nương thấy Thôi Truyền Bảo không hề ra mặt, khóc gọi Thôi Lang, mong hắn có thể niệm tình xưa cũ, miễn tai ương lao ngục cho nàng ta.
Đáng tiếc nàng ta không biết, lúc này mỗi một tiếng kêu của mình đều nhắc nhở khoảng thời gian này Thôi Truyền Bảo ngu xuẩn cỡ nào. Lúc này hắn ngồi trong phòng cha nương, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của phu thê Thôi thị, hận không thể chui vào khe đất.
Vốn dĩ tỷ đệ Triệu gia không có khí khái gì, bị vạch trần âm mưu thì kêu khóc một trận, sau khi ăn vài cái tát liền ra hết chuyện Cao quản sự Liễu phủ.
Liễu Tương Cư nghe bọn họ kể, trong lòng lật một cái, thẳng tắp nhìn lại Quỳnh Nương.
Quỳnh Nương vô tình làm bộ mình không biết chuyện, chỉ nhìn đại ca ngày xưa của nàng bình tĩnh nói: "Không phải muội muốn làm khó đại ca đi khiển trách người chân chính phía sau bức màn. Nhưng nàng ta thật sự khinh người quá đáng, cừu hận lớn cỡ nào chứ? Lại có thể nhẫn tâm bẫy phụ mẫu huynh trưởng giáo dưỡng nàng ta nhiều năm. Đại ca thay muội chuyển lời cho nàng ta, nàng ta đã không buông được chuyện cũ, quyết định muốn làm khó muội đến cùng.
Thôi Quỳnh Nương cũng không phải người để nắn bóp, có điều e là lúc đó sẽ liên luỵ đến Liễu đại nhân, và cả… danh dự của đại ca, hy vọng đại ca có thể tha thứ cho sự bất đắc dĩ của Quỳnh Nương…"
Ý trong lời Quỳnh Nương, câu nào Liễu Tương Cư cũng hiểu. Hắn duỗi tay nắm chặt vai Quỳnh Nương, muốn nói đừng sợ, có đại ca bảo vệ muội.
Nhưng lúc này nói cái gì cũng không có sức, cuối cùng hắn không nói gì hết, chỉ nhíu chặt mày rậm, sai người mang đám du côn kia đi.
Quỳnh Nương nhìn bóng lưng cường tráng của đại ca, hít sâu một hơi, nói: "Múc nước giếng, rửa sạch mùi dơ bẩn trong viện, lát nữa quay lại tiệm chay, mở cửa làm ăn!"
Trái lại lúc này Liễu Bình Xuyên vẻ mặt thản nhiên, đang làm khách trong phủ Lại Bộ Thượng Thư lang Cận đại nhân.
Tính ra, ả ta trở lại Liễu gia đã lâu, bởi vì kiếp trước sau khi trở lại Liễu phủ, bản thân không muốn thua kém Quỳnh Nương quá nhiều nên luôn chăm chỉ khắc khổ, cho nên có chút bản lĩnh khuê tú.
Lần này trở về Liễu gia, bởi vì tuổi còn nhỏ, Nghiêu thị càng dốc sức lực bồi dưỡng, thêm nữa ả ta có thể bắt chước cách đối nhân xử thế kiếp trước của Quỳnh Nương, dần dần cũng khiến người ta sinh hảo cảm, tiết Khất Xảo không quan trọng, dưới sự khiêm tốn của ả ta, mọi người đã dần dần quên đi.
Vì thế ả ta kết giao với vài vị tiểu thư.
Vân Hi tiểu thư
- nữ nhi của Cận đại nhân là một trong số đó. Kiếp trước danh tài nữ của Vân Hi và Liễu gia Tương Quỳnh ngang nhau.
Liễu Bình Xuyên cố tình tạo quan hệ tốt với nàng ấy, không riêng gì bởi Vân Hi tiểu thư tài tình nổi bật, càng quan trọng là, một năm sau, Thái Tử phi khó sinh băng huyết qua đời, vị Vân Hi tiểu thư này sẽ là Thái Tử Phi kế tiếp.
Nguyên nhân chính là vì như vậy, Liễu Bình Xuyên muốn kết tình nghĩa khăn tay sâu đậm với Hoàng Hậu tương lai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!