Thôi Truyền Bảo cũng không né, kiên cường chống đỡ vài đòn, vẫn cứng miệng nói: "Liên Nương vì con mà lấy ra hết tiền tích góp mấy năm nay của mình, nhi tử đã đáp ứng sẽ cưới nàng qua cửa, sao có thể không giữ chữ tín chứ? Chính cha và nương đã dạy con làm người thì phải thành tín!"
Hắn không nói còn đỡ, nhắc đến giáo dưỡng của cha nương, Thôi Trung đang rầu rĩ hút thuốc lá bên cạnh cũng nhảy lên, cầm tẩu thuốc nóng đánh lên đầu nhi tử: "Nhưng ta và nương ngươi không dạy dỗ ngươi cho tốt, để ngươi không học thành thổ phỉ, nhưng ngươi lại học những tay ăn chơi đó vào nhà thổ! Còn… Còn muốn cưới gái làng chơi vào cửa, ngươi muốn muội muội ngươi gọi gái làng chơi là tẩu tử sao?"
Thôi Trung ở nhà thường ít nói, từ nhỏ đến lớn Thôi Truyền Bảo chưa thấy cha tức giận bao giờ, lần này thấy cha nổi trận lôi đình, gân xanh trên trán nổi lên.
Hắn cũng sợ rụt lại, quên né, bị quất trúng vài tẩu thuốc nóng, mặt bị phỏng vài vết đỏ.
Lưu thị cũng đánh hăng say, nhưng thấy đương gia cũng nhảy dựng lên đánh, thoạt đầu vẫn còn có chút không nỡ.
Nhưng nghe thấy Thôi Trung nhắc đến chuyện này, bà tức khắc tỉnh ngộ, nếu chuyện càn quấy này của Truyền Bảo bị lan truyền ra ngoài, chẳng phải là nói Thôi gia không biết dạy dỗ hài tử sao? Đến lúc đó dù Quỳnh Nương có giỏi giang thế nào đi chăng nữa, nhưng tẩu tử làm kỹ nữ làm hỏng thanh danh, sao có thể gả cho người tốt được chưd?
Đáng thương đứa nhỏ này từ khi trở về Thôi gia, ngày đêm làm lụng vất vả kiếm lấy gia nghiệp, không dễ dàng gì mới thấy được chút ánh sáng, lại bị ca ca không hiểu chuyện làm hại thế này…
Nghĩ vậy, bà cũng không ngăn cản, giơ chổi lông gà lên, cùng Thôi Trung đánh hai bên, chỉ hận không nỡ đánh chết nhi tử mạnh miệng.
Quỳnh Nương vốn muốn để cha nương giáo huấn ca ca, nhưng không ngờ hai phu thê lại tức giận đánh gần chết mới thôi. Cuối cùng nàng xông lên mới cản được cha nương.
Có lẽ là chưa từng bị cha nương đánh tàn nhẫn như vậy, mặt Thôi Truyền Bảo sưng phù, nhưng không dám tranh luận, chỉ buồn bã lấy tay lau nước mắt.
Cuối cùng Thôi Trung hạ lệnh, từ hôm nay trở đi không cho phép Thôi Truyền Bảo ra khỏi cửa, khoá cửa phòng lại, thu dã tâm lại rồi thì hãy nói chuyện.
Đêm nay, người Thôi gia ai cũng không ngủ ngon.
Quỳnh Nương nằm trên giường trằn trọc, nhưng không phải như lời cha nương, lo lắng lời đồn về ca ca sẽ liên lụy đến nhân duyên của nàng.
Không định gả đi, Quỳnh Nương cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nhớ lại kiếp trước, nàng nặng nề ràng buộc bản thân trong việc làm quý nữ mẫu mực, sợ lời nói việc làm của mình không thể kiềm chế sẽ tiết lộ xuất thân, bị người ta gièm pha.
Cuối cùng cả đời như đeo xiềng xích, ít khi nói cười với trượng phu, mỗi lần nhớ lại đều cảm thấy kiếp trước nàng thật đáng buồn mat cũng đáng cười.
Dù sao cũng may mà cái mạng khi sống lại là của bản thân, nàng muốn sống tuỳ tiện một chút.
Nữ tử thương hộ nho nhỏ, tuy địa vị ti tiện nhưng tự do hơn, nàng cảm thấy người đời còn có nhiều chuyện cần phí sức lực đi làm hơn.
Nhưng bất kể tương lai của nàng thế nào, nàng tuyệt đối không muốn liên lụy đến phụ mẫu Thôi gia. Kiếp trước mặc kệ không quan tâm đến phụ mẫu thân sinh vẫn luôn là món nợ trong lòng nàng.
Đời này, thế nào cũng phải để cha nương cả nhà hoà thuận vui vẻ, để ca ca cưới một thê tử hiền huệ kéo dài hương khói.
Đây cũng là một trong những lí do nàng vẫn luôn nhẫn nại với Lang Vương, không muốn ngọc nát đá tan với hắn.
Nhưng bây giờ, ca ca lại vướng vào nghiệt duyên kiếp trước, bảo Quỳnh Nương yên tâm thế nào được?
Nàng trải qua kiếp trước, biết rõ tỷ đệ Triệu gia là mầm tai hoạ gì. Nếu Triệu Liên Nương đúng như ca ca lời nói, vì thế đời bắt buộc, không thể không bán mình nuôi cả nhà thì vẫn khiến người ta đồng tình.
Nhưng nàng ta vào cửa rồi, rõ ràng không hiếu kính công bà, ỷ vào tiền bạc nàng ta tự làm ra, chửi rủa Lưu thị cả ngày, còn liên hợp với đệ đệ tra tấn ca ca mọi lúc, nhiều lần như vậy, cuối cùng ca ca phạm phải tội nặng giết người…
Chỉ cần nghĩ đến hậu quả mà nữ nhân này dẫn đến sau khi qua cửa, Quỳnh Nương không rét mà run.
Chẳng qua cẩn thận nghĩ lại, kiếp trước kiếp này vẫn đã phát sinh biến hoá không nhỏ. Kiếp trước, khi đó cha Thôi Trung đã bệnh nặng, hơn nữa trước đó nữ nhi Thôi Bình Nhi bỏ nhà theo nam nhân trở thành thiếp của người khác, vò đã mẻ lại sứt, không có sức đi quản Truyền Bảo, mới để Liên Nương gì đó vào cửa.
Nhưng đời này Thôi gia càng ngày càng tốt, thân thể cha lại khoẻ mạng, chuyện chấp chưởng lập nghiệp không hàm hồ chút nào, sao lại đáp ứng?
Tuy cha nương đã tỏ thái độ nhưng Quỳnh Nương vẫn không yên tâm, quyết định sẽ đi một chuyến, nghe ngóng thái độ làm người của huynh muội trong thôn nhỏ này, chẳng lẽ thật sự là nghiệt duyên trời định sao, vì sao Triệu Liên Nương kia kiếp trước kiếp này đều cố tình quấn lên một mình ca ca vậy?
Huynh muội kia cũng dễ nghe ngóng, Quỳnh Nương gọi phu xe hay đi mua đồ với ca ca đến, chỉ một vòng sổ sách, phu xe liên tục kêu oan, nói ra địa chỉ của hai tỷ đệ kia.
Sau khi hỏi thăm rõ ràng, Quỳnh Nương thay một bộ y phục, chọn mũ vải che mặt, mang theo nha hoàn và bà tử kín miệng thể tráng cùng lên xe ngựa, để phu xe dẫn đường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!