Quỳnh Nương cảm thấy hoa mắt, đẩy Lang Vương ra xoa mắt nhìn, bờ hồ gió thổi cỏ mọc um tùm, chẳng có nửa bóng người…
Lang Vương lại túm nàng quậy.
Ý Lang Vương là hôm nay thế nào cũng phải hỏi rõ lòng tiểu nương tử này, nếu không nàng đi gặp thanh niên kia với cha nương nàng, ngộ nhỡ mắt mù nhìn trúng ai, chẳng phải hắn lại tốn thời gian cố sức mà đi đánh bổng dã uyên ương sao?
Quỳnh Nương thấy Lang Vương đổi cách bắt bí vấn đề chọn phu quân của nàng, lập tức nói rõ: "Nô gia không muốn xuất giá."
Lang Vương nghe xong rất vui vẻ, mỉm cười nắm tay nàng đứng trên đầu thuyền, cúi đầu nhìn bóng hình thanh lệ, nói: "Xem như nàng nghe lời, không để bổn vương lo lắng, qua một khoảng thời gian nữa việc trong triều xong xuôi, bổn vương sẽ uỷ thác bà mối đi hạ sính lễ với phụ mẫu nàng."
Quỳnh Nương nghĩ Lang Vương không nghe hiểu ý trong lời nói của nàng, đành phải nói rõ: "Ý nô gia là đời này, ai cũng không muốn gả."
Lang Vương nghĩ Quỳnh Nương đang trêu chọc hắn, làm gì có nữ tử nào trên thế gian không xuất giá?
Nhưng nghĩ đến chuyện Quỳnh Nương đang là độ tuổi lưu luyến gia đình, có lẽ là luyến tiếc cha nương huynh trưởng, vẫn còn ngây thơ, vì vậy hoàn toàn không thèm để ý mà bĩu môi cười khẽ, hắn nói: "Đợi kiệu hoa của bổn vương tới cửa, không phải do nàng không gả."
Cảm giác của Quỳnh Nương đối với Ngưu Ma Vương thất khiếu không thông, cầm huyền không gảy ra tiếng này, là bất lực đầy cõi lòng.
Nàng dứt khoát thu cầm huyền lại, không phí tâm vô nghĩa với Vương gia nữa.
Nếu đời này Lang Vương an phận thủ thường, có lẽ có thể thoát khỏi mối sầu giam cầm Hoàng Tự, nhưng hắn và Thái Tử không hoà hợp, cả triều đều thấy. Một khi lão hoàng băng hà, tương lai của hắn cũng thật đáng lo. Nàng sống lại biết được tiên cơ. Nhưng mà bản tính con người không thể thay đổi, như yến hội mấy hôm trước, trước mặt hoàng đế, biểu hiện của hắn không thu liễm chút nào, cũng khó chết già.
Tội gì nàng phải bị hắn liên lụy? Có điều bây giờ khí thế của Lang Vương chưa đổ, lại là người không nói đạo lý, chỉ có thề thật tình giả ý, ứng phó qua loa.
Nếu Vương gia thích nói chuyện ái tình với nàng thì cứ nói, nhưng trong lòng Quỳnh Nương đã có tính toán, sau này nhất định phải nhanh nhanh rời xa vòng xoáy phiền nhiễu này…
Nàng không vô nghĩa với hắn nữa, nói mấy câu không liên quan.
Kiếp trước nàng chưa gặp Lang Vương, chỉ nghe thấy đủ loại tin đồn hoang dâm bạo ngược liên quan đến Lang Vương.
Hiện giờ bởi vì các loại nhân duyên, trái lại nàng đã hiểu biết không ít về hắn.
Tuy vị Vương gia này tật xấu đầy mình, tính tình cũng ngang ngược kiêu ngạo do được nuông chiều, nhưng trong thời gian dài, trong sự ngang ngược kiêu ngạo của người này lại có chỗ khiến người ta lau mắt mà nhìn.
Hai người dùng bữa xong liền ngồi trong thuyền chơi cờ. Nếu đổi lại là trước đây, Quỳnh Nương sẽ cảm thấy sóng đến mặt hồ, cùng bạn chơi cờ thật tao nhã.
Nhưng bây giờ cả ngày nàng lao tâm lao lực, thật vất vả mới được một ngày nhàn rỗi, lại còn phải hao phí đầu óc với Lang Vương, làm gì còn nghiêm túc ngồi chơi cờ với hắn được?
Như lời cha nương, cầm kỳ thi họa là chuyện mấy người phú quý ăn no căng làm để lãng phí thời gian.
Trước kia Liễu gia Tương Quỳnh khó mà gật bừa; còn bây giờ trù nương Thôi gia chỉ có thể yên lặng gật đầu —— lời này cực kỳ có lý.
Nhanh chóng nghĩ ra chủ ý, chiếu theo một bàn cờ tàn trong sách dạy chơi cờ kiếp trước mà nàng nhớ được, xếp ra một nước cờ không thể giải để Lang Vương phá giải.
Lúc nàng xếp từng quân cờ xuống, gương mặt tuấn tú dưới mão bạch ngọc cao của Lang Vương tức khắc ngưng trọng, mày rậm nhíu vào một chỗ, đôi tay đặt trên đầu gối, hai chân ngồi xếp bằng, ngưng thần nhìn bàn cờ không nhúc nhích.
Quỳnh Nương ổn định được Vương gia quấn người, tự nhiên được nhàn rỗi.
Nàng chọn một cái ghế mềm trong khoang thuyền ngồi xuống, bưng một chén trà xanh lên nếm một ngụm, lại đón gió lạnh phơ phất dõi mắt trông về phía xa.
Non sông gấm vóc tràn đầy tầm mắt, tuy hợp lòng người, nhưng cuối cùng nàng lại ngây ra nhìn từng cánh cò trắng bay lên từ cây cối ngoài hồ —— ngồi yên không phải động như này rất tốt, nếu là trước đây chắc nàng sẽ hứng thơ quá độ, ngâm ra câu thơ quái đản đại loại như "bạch lộc kinh khởi sầu dư phi(1)".
(1) Cò trắng kinh sợ sầu mà bay.
Nhưng lúc này trong mỹ cảnh làn nước dập dờn xanh trắng giao nhau, Quỳnh Nương chậm rãi ngáp một cái, mí mắt trĩu xuống, ngồi dựa như vậy mà ngủ…
Chưa ngủ được bao lâu, đột nhiên thân mình động, nàng bị người ta bế lên, mở mắt ra nhìn, hoá ra là Lang Vương bế nàng lên, đi tới bên bàn cờ, cũng không quan tâm nàng đang mệt nhọc, dương mi đắc ý nói: "Xem, phá được rồi!"
Quỳnh Nương được hắn đặt lên đệm tròn nhìn: Sẽ không phải phá giải được chứ!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!