Lần này Quỳnh Nương trở lại vương phủ, vì sợ nửa đêm vị Vương gia kia lại nhảy vào phòng nàng như lúc ở biệt quán nên tối hôm qua nàng cố ý ngủ cùng phòng với mẫu thân.
Nhưng có lẽ Vương gia bị vị "đao bút" kia nhắc nhở, lần này mời nàng vào phủ, hiển nhiên đã trở nên quy củ hơn. Tuy phái người đưa băng và quạt đến nhưng cũng không lộ diện quấy rầy.
Đối với chuyện này, Quỳnh Nương rất hài lòng, chủ nhà và giúp việc thuê nên là như vậy.
Ngày hôm sau, sáng sớm, trước cửa vương phủ đã có hạ nhân vẩy nước quét nhà.
Quỳnh Nương cũng thức dậy sớm, đốc xúc các đầu bếp bắt đầu xắt rau, qua dầu, cho nguyên liệu, nàng cũng bắt đầu rửa tay chuẩn bị đồ ăn, đi làm món chính.
Mỗi năm kinh thành đều có quan viên tỉnh ngoài vào kinh, yến tiệc khai phủ cũng có lớn có nhỏ. Vốn dĩ là yến hội bồi dưỡng nhân mạch, người ta có cho mặt mũi dự tiệc hay không còn phải xem quan viên vào kinh tiền đồ thế nào, có duyên vào mắt vạn tuế gia hay không.
Còn Lang Vương tuy quý vì vương tước, nhưng trước đó hắn và trữ quân(1) không hoà hợp vì chuyện quân tư, văn võ cả triều đều biết. Cho nên tuy nhận thiệp nhưng phần lớn quan viên đều tính toán chỉ chuẩn bị một phần lễ, lễ đến người không đến, cho chút mặt mũi là được.
(1): người kế vị
Cứ như vậy, tuy Lang Vương phủ mở cửa phủ đón khách từ sớm, nhưng mặt trời đã lên cao mà xe ngựa trước cửa cũng ít ỏi chẳng có mấy.
Chẳng qua hảo hữu của Lang Vương
- Lư Quyển đã đến từ sớm, vừa vào cửa đã cười hỏi Lang Vương: "Vương gia làm sao vậy? Vội vã đặt tiệc, huynh đưa thiệp gần giờ khai yến như vậy khiến người ta trở tay không kịp, chỉ sợ mọi người đã có sắp xếp, không thể đến nơi hẹn rồi!"
Sở Tà lại không để ý người đếb nhiều hay ít. Hắn ở Giang Đông tản mạn đã quen, không quen biết quan viên kinh thành lắm, cảm thấy không đến thì cũng bình thường, nghe hảo hữu trêu chọc, hắn lười biếng nói: "Bổn vương khai phủ, ăn mừng cùng dân, nếu bàn trống thì mời tiểu thương hàng xóm quanh hẻm nhỏ này đến, tránh cho ngày sau bổn vương hứng thú giục ngựa bên đường, có người không niệm tình quê nhà mà đi phủ nha cáo trạng ầm ĩ."
Lư Quyển nghe xong cười ha hả, cảm thấy khắp thiên hạ cũng chỉ có Sở Tà mới có thể tiêu sái phóng túng, xem nhẹ danh lợi như vậy. Đáng tiếc tầm mắt Thái Tử quá hạn hẹp, gây khó dễ tản nhân bậc này, cuối cùng kích tản nhân không màng thế sự bực lên, dọc đường đến kinh thành cố ý khiến Thái Tử càng không được dễ chịu.
"Thật ra nếu huynh có thể mời Thái Tử đến, đảm bảo quan viên toàn kinh thành cũng không mời tự đến, chỉ sợ đến lúc đó đồ ăn trong phủ huynh còn không đủ mà ăn."
Sở Tà cong khóe miệng: "Chỉ sợ Thái Tử điện hạ trời nóng sốt ruột, ăn không vào!"
Lư Quyển nghe xong lời này lại ngầm hiểu, lúc này hai người đang ở đình hóng gió trong hồ, bốn phía bị nước bao quanh, không sợ tai vách mạch rừng, cứ thoải mái nói: "Chuyện Vương gia dặn dò ta đã làm thỏa đáng, thu xếp thư sinh kia ở biệt quán ngoại ô kinh thành của ta… Chẳng qua Thái Tử gan lớn như vậy? Lại dám thay bài thi, mận chết đổi đào(1)?"
(2) đưa người khác ra thế thân gánh vác tai họa cho mình( Theo Binh Pháp Tôn Tử)
Sở Tà khép mắt: "Chắc Thái Tử gia cũng nảy lòng tham nhất thời. Lúc đầu Hoàng Thượng để bổn vương vào khảo giam chủ trì khoa thi. Chắc hẳn Thái Tử được tin, cảm thấy chuyện nuôi người cho bổn vương rất bất công, bèn thầm chôn cơ sở ngầm, chuẩn bị đổi bài thi của đệ tử Giang Đông, đến lúc đó bổn vương sẽ phải đội cái mũ bồi dưỡng thân tín, làm rối kỉ cương khoa thi."
Lư Quyển cười nói: "Đáng tiếc, hắn không dự đoán được Vương gia đột nhiên quay về Giang Đông, chuyện này lại rơi xuống đầu hắn, mà nhân thủ đã sắp xếp xong rồi. Không bằng làm thuận nhân tình, nghe nói lần ân khoa này ba ngôi vị đầu bảng đều là vương tộc đệ tử trong kinh, không biết là đã ca ngợi chỗ tốt nào của Thái Tử? Chỉ tiếc cho các cử tử bị đổi bài thi, một sớm gian khổ học tập khổ đọc, vất vả viết văn chương lại bị sao chép, đề tên người khác."
Sở Tà uống một ngụm trà, nhìn hồ nước, trong đầu nghĩ: Thật ra Thái Tử cũng làm được vài chuyện, nếu không một sớm mai tên cử tử nhà nghèo kia đề danh bảng vàng, tiếp theo chắc là đêm động phòng hoa chúc, đến lúc đó tân nương tử không được ra khỏi cửa, chẳng phải là hắn không có tiệc để ăn sao?
Lúc này Nhị hoàng tử Lưu Diệm cũng đã đến vương phủ. Lang Vương nghe hạ nhân bẩm báo liền đứng dậy đón tiếp. Lưu Diệm đến đình hóng gió, cười hỏi: "Hai người đang nói chuyện gì vậy? Bị ta quấy rầy sao?"
Lư Quyển cũng không dấu diếm, cười nói: "Đang cùng Vương gia nói về cử tử đáng thương bị đổi bài thi mất hạng đầu khoa thi lần này. Tên… Tên là gì nhỉ, à, đúng rồi, Thượng Vân Thiên."
Lưu Diệm cũng tiếc hận thay cử tử Thượng Vân Thiên kia, lại hỏi Sở Tà: "Cử tử kia thấy bài văn của Trạng Nguyên dán ra là của mình lập tức viết đơn kiện, muốn đến cửa cung gõ trống cáo trạng, sao Vương gia lại kịp thời phát hiện, cản hắn lại?"
Đương nhiên Sở Tà sẽ không nói, lúc ấy hắn ở Giang Đông, sợ tên cử tử này đột nhiên cưới thê nên âm thầm phái người theo dõi hắn.
Nếu không thì cũng sẽ không phát hiện có người âm thầm định giết hại thư sinh này, đẩy hắn ta vào giữa sông. Thủ hạ của hắn thiện tâm, ra tay đúng lúc cứu tên xui xẻo kia, cũng báo việc này với hắn.
Trong kinh thành cùng lúc xuất hiện hai chuyện giống nhau. Nghe nói hai vị cử tử thi rớt lòng dạ không thuận, lần lượt nhảy sông tự sát, hại hộ vệ cổng thành xuống sông tìm thi thể mấy ngày.
Cuối cùng lúc tuần tra, các hộ vệ đó thấy có một người trông như thư sinh đang đi lang thang ở bờ sông, liền dứt khoát kéo vào trong nha môn giam lại mấy ngày, tránh cho lại nhảy sông, vớt lên cảm lạnh, hao tài tốn của.
Sở Tà liên hệ hai việc này vào một chỗ, lập tức cảm thấy trong này có chỗ không ổn, liền tăng số người tiếp tục đi theo thư sinh này.
Cử tử này ra phố thấy bài văn hạng nhất dán ở đầu phố liền ồn ào đi cáo trạng, mà Sở Tà nghe thủ hạ báo cáo xong cũng lập tức thông suốt.
Vị trữ quân Đại Nguyên này làm việc, kẻ tài cao gan cũng lớn, đúng là biết thu hút nhân tài!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!