Chương 31: (Vô Đề)

Lời nói khiến mọi người thổn thức, mà đề tài tuyển Lang Vương làm rể hiền cũng dần lạnh đi.

Sau đó nói chuyện vừa mở khoa cử, không biết vị công tử phủ nào đỗ Trạng Nguyên vân vân.

Có người thông thuộc hàn lâm nha môn nói: "Khoa cử năm nay, Hoàng Thượng vốn định chọn quan viên tỉnh ngoài và quan văn giám thị kinh thành. Nghe nói suýt thì Lang Vương nhận được công việc béo bở này, nào ngờ hắn lại bỏ lỡ vì vội vã về Giang Đông… Đúng là đồ nhà quê tỉnh ngoài, thiển cận, vậy mà không dùng để bồi dưỡng môn đệ, mở rộng nhân mạch."

Các vị phu nhân am hiểu nội bộ, thầm hạ thấp vị tài tuấn tỉnh ngoài này một phen.

Tuy đứng sau quầy nhưng Quỳnh Nương lại nghe hết lời của những phu nhân này vào trong tai. Nghe nói không lâu sau Lang Vương sẽ sống tại kinh thành, nàng khẽ run lên, thầm thở dài.

Không ngờ, nàng và Thôi Bình Nhi sống lại, chẳng những thay đổi vận mệnh của nhau, cũng khiến những người quanh mình thay đổi lớn như vậy.

Tuy tránh được án bán chức quan ở trường thi nhưng Lang Vương lại chủ động vào kinh sống, vậy hắn vẫn giống kiếp trước, sẽ giữ binh tạo phản ở Giang Đông sao?

Trong lòng Quỳnh Nương cũng không có đáp án.

Lúc này mưa đã tạnh, nước dần rút, cửa hàng hai bên gần đường chính nhao nhao lát vụn gỗ lót đường để tiện cho ngựa xe thông hành.

Các phu nhân cơm no trà đủ rồi lục tục đứng dậy đi ra sảnh chính.

Bởi vì Tần phu nhân làm chủ cho nên Quỳnh Nương cầm thực đơn đối chiếu bạc với bà tử phủ thị lang.

Một bữa cơm chay, năm lượng bạc ròng. Bà tử đối chiếu thấy không có sai sót bèn móc bạc ra trả tiền cơm rồi rời đi.

Lúc khách nhân đang ở đấy, Lưu thị nghẹn không nói gì.

Đợi khách đi hết rồi, bà nhìn chằm chằm bạc nén đựng trong tủ, trừng mắt nói: "Chẳng qua chỉ là chút đồ chay như bí đao, rau xanh, nấm hương, một tí thịt tanh cũng không có, sao có thể ra giá năm lượng bạc? Lúc con nói giá, tim nương treo lên cao, sợ người ta nói con là gian thương, lừa tiền nói loạn giá!"

Quỳnh Nương tháo tạp dề, cười nói: "Nếu riêng thịt cá còn bán không được giá cao như vậy. Bình thường những phu nhân đó ăn đến ngấy rồi, ra ngoài một chuyến tất nhiên muốn ăn chút gì đó mới mẻ."

Có thịt thật thì không ăn, cố tình dùng nhiều tiền mua thịt giả để ăn, Lưu thị cảm thấy cuộc đời này khó có thể lý giải.

Chẳng qua chỉ một bữa cơm mà đã vào sổ năm lượng bạc, còn kiếm được nhiều tiền hơn một tháng bày quán ở trấn Phù Dung.

Nghĩ đến chuyện mấy ngày nay còn hoài nghi chủ ý của Quỳnh Nương, Thôi Trung cảm thấy thẹn với khuê nữ nhà mình, ông bàn bạc với Lưu thị, số tiền này cầm đi đặt mua đồ dùng trong phòng Quỳnh Nương.

Quỳnh Nương lại khuyên cha nương dùng tiền vào chỗ cần thiết, cửa hàng vừa mới khai trương, có quá nhiều đồ cần dùng tiền mua thêm, còn phải trả tiền đại ca Liễu gia chuộc thân cho nàng nữa.

Hơn nữa trên Hoàng Sơn ngoài chùa miếu hoàng gia ra, sau núi còn có một am ni cô. Đương kim Thái Hậu say mê lễ Phật, sau khi chùa miếu Hoàng Sơn mở cửa không lâu, bà sẽ sống ở miếu am sau núi.

Đến lúc đó, vì an toàn của người trong hoàng thất, người dân dưới chân núi sẽ bị sàng lọc liên tục, nếu thanh danh không tốt thì khó có thể ở lại.

Muốn lưu lại danh tiếng tốt ở nơi phú quý này, ngoài đồ ăn ngon miệng ra, tiền nhang đèn mỗi tháng trên núi cũng không thể thiếu, nếu không bằng một câu lúc rảnh rỗi của tăng nhân chùa miếu, cửa hàng dưới chân núi sẽ liên lụy, bị bắt dời đi.

Cẩn thận mà nghĩ, dùng tiền vào quá nhiều chỗ, tất nhiên phải tính toán tỉ mỉ.

Bởi vì dần vào mùa mưa, ưu điểm mà khiến Quỳnh Nương chọn nơi này liền hiện ra. Mỗi khi mưa tới, các cửa hàng cạnh đường chính vội vàng dùng bao tải chứa cát lót bậc cửa chắn nước, còn Tố Tâm Trai của Quỳnh Nương lại là thực khách đầy cửa, chuồng ngựa bị đầy.

May mắn phần sân trống bên cạnh rất lớn, Thôi Trung dùng gỗ còn thừa trước đây tu bổ nhà dựng thành cái giá, trải cỏ tranh lên, cũng có thể ứng phó qua mùa mưa này.

Tuy hơi bận nhưng bởi mùng một mười lăm dâng hương đông đúc nên ngày thường rất rảnh rỗi, không cần phải dậy sớm ra quán, ngày tháng cũng thảnh thơi.

Hôm nay vừa qua mười lăm, khách hành hương chợt giảm.

Quỳnh Nương dậy thật sớm, chuẩn bị cùng Lưu thị lên chùa trên núi thắp hương bái Phật, thuận tiện quyên chút tiền nhang đèn, nói chuyện với tăng cầm nghi trượng chủ quản một chút.

Nàng thay một bộ váy nàng tự mua rồi may, búi tóc dài lên, tóc dài còn thừa ở bên tai thì tết bím lại, dùng vải xanh tết chặt búi tóc gọn gàng ra cửa.

Chẳng qua Lưu thị không muốn thấy nữ nhi mộc mạc như vậy, trước kia không có tiền, bây giờ trong tay dư dả, phải mua cho nữ nhi ít trang sức, bà bèn mang vòng ngọc hôm trước bà về trấn mua ra, đeo lên cổ tay trắng của nữ nhi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!