Sau khi tặng miễn phí hai cái bánh hấp, có ba năm thợ thủ công tiến đến hỏi. Lần này Quỳnh Nương không tặng miễn phí nữa mà bán bảy đồng một cái, ngoài ra lại tặng miễn phí một chén sữa đậu nành.
Sữa đậu nành đã được ướp lạnh trong giếng, ăn với canh thịt bánh hấp để đỡ ngấy giải khát. Thợ thủ công nhận lệnh hoàng gia đến tu sửa, tiền công cũng không ít. Bánh hấp này vừa rẻ lại ngon, ai còn muốn gặm bánh hấp khô cứng tự mang đến chứ?
Như vậy đầu tiên là hết một nồi sữa đậu nành. Tiếp theo giữa trưa, không đến một lúc, một nồi to đầy bánh hấp đã bán hết.
Một rương tiền nhỏ rải một tầng tiền đồng. Như vậy mà vẫn còn thợ thủ công lục tục xuống núi mua!
Có chuyện buổi trưa, Quỳnh Nương nắm chắc.
Tới ngày hôm sau nàng chuẩn bị số lượng cho ba bữa, sữa đậu nành cũng không tặng không nữa. Trừ bánh hấp ra thì còn chuẩn bị cơm kê, cơm đã nấu chín tưới canh thịt lên, nếu thêm tiền còn có thể được một quả trứng gà chần. Trứng gà nửa chín dùng đũa chọc vào còn mang theo lòng đỏ trứng, trộn với canh thịt ăn rất ngon miệng.
Đồ ăn thơm ngọt như vậy thật ra dùng ít nguyên liệu, canh thịt dùng gia vị thịt mỡ, cho nhiều nước, chủ yếu là hương vị khiến người khác thích ăn. Tuy rằng giá cả không đắt nhưng làm nhiều vẫn rất có lợi nhuận.
Một ngày bận rộn, đến tối Quỳnh Nương khảy bàn tính cành cạch, lợi một quan tiền, nếu đổi thành bạc thì chừng một hai thỏi.
Thôi Trung kích động hút tẩu thuốc xoạch xoạch. Lưu thị cũng hưng phấn nói: "Nữ nhi, bán bánh hấp là được rồi, chẳng phải là một tháng có ba mươi lượng bạc sao?"
Quỳnh Nương khép màn cười nói: "Nương, mấy tháng nữa những thợ thủ công đó sẽ hoàn công, đến lúc đó khoảng một trăm thợ thủ công sẽ tản đi, đâu có nhiều khách như vậy? Người đến Hoàng Sơn đều là gia quyến của quan gia vương hầu, e là cũng chướng mắt bánh hấp canh thịt này. Chúng ta còn phải nhanh chóng dọn dẹp cửa hàng, làm thức ăn chay khai trương thật sớm."
Thôi Trung hút thuốc rồi nói: "Đừng nghe nương con, kiến thức bà ấy nông cạn, chưa thấy qua nhiều tiền!"
Lưu thị trừng mắt: "Nói như ông thấy chậu châu báu rồi vậy! Lão già kia, còn không mau đi nấu nước ngâm tay chân cho cô nương?"
Bóng đêm đậm, cả nhà lại vừa nói vừa cười.
Mấy ngày sau cũng có người bắt chước Thôi gia bán canh thịt bánh hấp, nhưng bởi làm không ra mùi thơm bay trăm dặm như Quỳnh Nương, làm ăn ít ỏi không có mấy khách nên chỉ có thể từ bỏ.
Kể từ đó, một nhà bốn người mỗi ngày đều bận túi bụi, bên này thuê thợ thủ công tiếp tục trát phẳng mặt đất, quét vôi lên tường. Bên kia mỗi ngày phải mở quán bên đường.
Đừng nói Quỳnh Nương, phu phụ Thôi gia quen làm việc nặng mà tối nào cũng mệt đến nỗi kiệt sức.
Chẳng qua tuy rằng mệt, nhưng Quỳnh Nương lại cảm thấy những ngày này qua đi rồi sẽ có hi vọng. Thu xếp cửa hàng chỉnh tề, đến phân đoạn trang trí nàng cực kỳ dụng tâm.
Từ trước đến nay phẩm vị của nàng không hề tầm thường, sách tranh trong cửa hàng không cần mua, nàng mua giấy Tuyên Thành về, vẽ rồi mời người dán vách là được, treo trên mặt tường sạch sẽ, tức khắc sinh ra vài phần lịch sự tao nhã.
Bình phong ngăn cách trong tiệm không mua nổi cái đắt. Quỳnh Nương liền mua bình phong trắng thuần, sau đó dùng kim chỉ thêu hoa lan nước Thục điểm xuyết lên hai mặt, không còn cảm giác giá rẻ mà mang theo ý cảnh xa xưa.
Bàn ghế bày biện chỉnh tề, nội thất thanh tịnh trang nhã, làm ra phẩm vị độc nhất của Quỳnh Nương.
Lưu thị không thích ghế dựa bày biện quá thưa thớt, ngồi không đủ vài khách nhân, muốn xếp dày hơn.
Quỳnh Nương cười giải thích, người đến ăn chay thích yên tĩnh, ba năm khuê hữu gặp nhau ăn đồ chay tán gẫu phật pháp tâm đắc là thoải mái nhất. Trai viên kinh doanh đồ chay xuất phát từ ý cảnh rộn ràng nhốn nháo của tửu lâu.
Bây giờ Quỳnh Nương nói gì Lưu thị nghe nấy. Nghe nữ nhi giải thích như vậy liền cảm thấy mình đúng là thiển cận, không nói gì nữa, chỉ cần mẫn giặt sạch giẻ lau, lau cửa hàng không nhiễm một hạt bụi.
Cuộc sống bận rộn trôi nhanh, chỉ chớp mắt, ba tháng đã qua.
Lúc chùa miếu Hoàng Sơn mở cửa đón khách, Quỳnh Nương treo bảng hiệu cửa hàng, trên bảng hiệu đen chữ vàng rồng bay phượng múa viết ba chữ to —— Tố Tâm Trai.
Lúc quán chay khai trương, Quỳnh Nương ngại ồn ào, không đốt pháo. Chỉ đặt một lu nước thấp miệng to ở cửa tiệm, nuôi hoa súng bên trong, còn giữ lại mấy đuôi cá vàng cho đúng phong thuỷ, cũng để khách vào tiệm lần đầu có cảm giác thoải mái.
Đáng tiếc vạn sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông phong.
Cửa hàng trang hoàng chỉnh tề, cửa chùa cũng nghênh đón khách hành hương, nhưng trước cửa Tố Tâm Trai lại lạnh lẽo, có thể giăng lưới bắt chim.
Thấy việc làm ăn của các cửa hàng bên đường dưới chân núi thịnh vượng, còn cửa hàng nhà bà ở sườn núi nên không có người hỏi thăm. Lưu thị gấp đến độ miệng phồng rộp. Hàng ngày Thôi Trung ngồi xổm trên sườn núi, nhìn khách hành hương người đến người đi dưới sườn núi, chỉ xoạch xoạch hút thuốc lá, lời nói cũng càng ngày càng ít đi.
Nhân lúc cha nương không chú ý, Thôi Truyền Bảo trộm trách cứ Quỳnh Nương: "Làm sao bây giờ, nửa khách nhân cũng chẳng có, đều do muội nhất quyết muốn mua mặt tiền cửa hàng ở đây! Cách xa đường chính, ai sẽ đến đây ăn cơm chứ? Bây giờ không làm ăn, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách, hay là ta đi mua thịt, ngày mai muội nhào bột làm ít bánh hấp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!