Chương 27: (Vô Đề)

Thật ra Lang Vương đã bí ẩn quan sát trận chiến được một lúc, từ khi tiểu trù nương trộm lên sườn núi, hắn phái thủ hạ tản ra đi theo.

Hai bên sườn núi nhiều cây to cây nhỏ, che dấu kĩ thân hình cao lớn của hắn, nương theo khe hở cành cây, nghe rõ tiểu trù nương khẩu chiến với gian thương.

Đừng thấy tiểu nương kia luôn cụp mi rũ mắt trước mặt hắn như thục nữ, thật ra toàn là làm bộ. Bây giờ tạm thời cách xa hắn, hùng hổ doạ người, mặt mày phấn khởi như này mới là bản sắc của nàng.

Lang Vương nhìn nhìn, cảm thấy thú vị. Tiểu nương nhẹ giương khoé mắt, dáng vẻ kiêu ngạo đĩnh đạc nói chuyện khiến người càng nhìn càng không dời mắt được.

Tuy xuất thân hèn mọn nhưng nữ tử này lại xứng đôi với Sở Vong Sơn hắn… Bởi vậy, hắn muốn đứng một bên, lẳng lặng thưởng thức dáng vẻ giai nhân hùng biện.

Không ngờ tiểu nương này nói khiến tên gian thương kia á khẩu không trả lời được, thẹn quá hoá giận. Thấy nàng sắp chiuh thiệt, Lang Vương chuẩn bị lao ra anh hùng cứu mỹ nhân. Về bảo tiểu nương trả nợ, để nàng chủ động dâng má thơm môi đỏ cọ xát một phen.

Chỉ là không ngờ, không biết một tên chặn giữa đường nhảy từ đâu ra!

Thân thể yếu đuối như con gà, mở mồm là nói hắn là vị hôn phu của Quỳnh Nương, mà phu phụ Thôi gia cũng không phản bác.

Lang Vương đang định mở miệng khiển trách, đột nhiên nhớ ra trước đó Quỳnh Nương đã nói qua chuyện trong nhà chuẩn bị làm mai cho nàng, mọi thứ đều ăn khớp.

Hoá ra tiểu nương này không gạt hắn! Đã sớm trù tính tương lai!

Sau khi nhận ra rõ sự thật này, Lang Vương như nuốt phải quả cầu lửa, vừa bỏng vừa cảm thấy nghẹn không thở nổi.

Mà vừa hay tên gian thương kia có thể làm cọc gỗ cho hắn trút giận, hắn liền đi lên bẻ gãy tay người nọ.

Vị nhị gia kia đau đến nỗi gào khóc gọi bậy, mấy tên người hầu đang túm Thượng Vân Thiên thấy chưởng quầy chịu thiệt, mặc kệ thư sinh trong tay, phi đến muốn đánh tên côn đồ hành hung.

Nhưng mới vừa vọt tới phía trước vài bước, mấy thị vệ lưng hùm vai gấu rút bội đao sáng loáng xông ra từ dưới sườn núi, giống như hổ sói rời núi, chế ngự bọn hắn trên mặt đất.

Mấy tên người hầu làm buôn bán đều đã ra vào cao môn quý phủ, ngưng thần đánh giá Lang Vương, một thân phú quý, đầy mặt sát khí, thêm nữa có mấy chục hào nô hung phó đi theo, vừa nhìn đã biết là quý nhân bọn hắn không thể trêu chọc, lập tức run bần bật.

Tuy Thượng Vân Thiên đã trải qua chuyện xe ngựa đâm người, nhưng bởi vì lúc ấy Vương gia ngồi trong xe ngựa không lộ diện nên hắn cũng không nhận ra. Thoát khỏi trói buộc, vội vàng tiến lên khom người thi lễ: "Xin hỏi đại danh của vị nghĩa sĩ này? Tiểu sinh cảm tạ ngài đã ra tay cứu giúp, tránh cho vị hôn thê của tại hạ tai bay vạ gió."

Hắn không cảm ơn còn đỡ, chỉ ba chữ "vị hôn thê" đã khiến Giang Đông Vương nghẹn đến mức bụng dạ không xuôi, không thèm liếc hắn một cái, chỉ ngồi trên ghế thị vệ đem đến lé mắt trừng Quỳnh Nương.

Quỳnh Nương không thể hiểu nổi Thượng Vân Thiên, sao giữa ban ngày lại thuận miệng nhận người thân như vậy?

Nhưng lúc này Lang Vương ở ngay cạnh, nàng không thể phản bác, cam chịu trước, mặc kệ ôn thần xử lí ôn sinh Thượng Vân Thiên này trước. Nghĩ vậy, nàng ngẩng đầu miễn cưỡng cười đáp lễ với Thượng Vân Thiên.

Thấy Quỳnh Nương vẫn chưa phản bác, ngược lại mắt đi mày lại với thư sinh kia, Sở Tà chỉ cảm thấy quả cầu lửa vừa nuốt vào bỗng nổ tung trong bụng.

Nếu là trên sa trường thì đơn giản, một tên xuyên tim, chắc chắn thư sinh kia chết, khiến tiểu phụ này thành quả phụ.

Nhưng bây giờ đang ở hoàng thành, tuy hắn có tâm mời chào ác danh nhưng không thể làm chuyện bạo ngược tàn sát bình dân áo vải. Càng nhịn thì lửa giận trong lòng càng mạnh, hắn nghĩ ra ngàn vạn cách khiến tiểu phụ kia đau đớn muốn chết.

Đáng giận lời vọt tới bên miệng mới phát giác mình sắp vô cớ xuất binh, tuy có chút mưu tính ngầm với tiểu phụ kia nhưng chưa có kết quả, so sánh hắn và thư sinh kia, tất nhiên hắn không phải người được chọn!

Dẫu sao làm chủ nhân có ngang ngược thế nào đi nữa cũng không quản được chuyện hôn tang cưới gả của tiểu trù nương.

Sắc mặt chuyển một vòng, Lang Vương ngầm quyết định, sắc mặt chậm rãi khôi phục vẻ bình tĩnh. Hắn nhìn Quỳnh Nương, ý bảo nàng giới thiệu thân phận của hắn với cha nương. Lúc Quỳnh Nương nói vị này là Giang Đông Lang Vương, Thôi Trung và Lưu thị đều chấn động, sau đó khẩn trương câu nệ hành bái lễ.

Lang Vương ý bảo phu phụ Thôi thị miễn lễ, hỏi thẳng Nhị gia: "Đống gỗ mục này của ngươi còn phải đưa đến Giang Đông Lịch Huyện? Là ai định hàng hoá với ngươi? Dùng làm gì? Giá thế nào?"

Chưởng quầy Bạch gia xui xẻo nghe thấy danh hào Lang Vương, run lên, hắn biết chuyện mua bán này là ở trên đất Giang Đông, chủ nhân phân phó không thể lộ liễu, vậy mà lại đụng vào Giang Đông Vương, bỗng trở nên khó giải quyết.

Nghe Lang Vương hỏi đơn mua bán của Lịch Huyện, ánh mắt nhị gia lập loè, nâng cánh tay lên nói: "Vì kho dột nước nên gỗ của tiểu nhân bị ngập, sợ chủ nhân oán trách nên mới vội vã hạ giá bán rẻ, còn tiểu nhân cũng không biết khách quan của Lịch Huyện là ai. Chỉ nhận tiền đặt cọc, đưa đến bến tàu theo ước định mà thôi."

Quỳnh Nương ở bên cạnh nghe, thật ra vừa nãy lúc chưởng quầy Bạch gia nói đến Lịch Huyện, nàng đã hoảng hốt, luôn cảm thấy hình như Lịch Huyện liên quan đến chuyện cũ nào đó.

Lúc Lang Vương mở miệng hỏi chuyện này, nàng mới nhớ ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!