Có lẽ là do thuốc thật sự hữu hiệu, Quỳnh Nương ngủ một đêm, cảm giác đau đầu đã giảm đi.
Tiếng các bà tử múc nước súc miệng rửa mặt ở sân bên cạnh mơ hồ truyền đến từ ngoài cửa sổ đánh thức Quỳnh Nương, có điều lúc mở mắt nghiêng đầu sang, nàng phát hiện Lang Vương lại ngủ bên cạnh nàng. Tóc dài rối tung, vạt áo nửa mở, bởi vì tuấn mỹ, hàng mi dài khép hờ lại có chút trẻ con…
Nhưng nam tử dù có tuấn mỹ thế nào, lúc mở mắt ra cũng là con sói hung ác.
Lúc này Quỳnh Nương hoàn toàn thanh tỉnh, rầm một tiếng ngồi dậy. Sở Tà bị động tác của nàng chấn động làm cho chau mày, vẫn còn mang theo bực bội lúc rời giường, liếc nàng một cái rồi trở mình tiếp tục ngủ say.
"Quỳnh Nương, thay ngươi múc nước rồi, có muốn ta bưng vào cho ngươi không?" Đúng lúc này ngoài cửa có người gọi, là Lý bà tử giúp đỡ nàng dưới bếp.
Quỳnh Nương sợ tới mức lấy chăn che kín đầu Vương gia đang ngủ say, sau đó trấn định rồi nói: "Lý bà tử, ta ngủ ra mồ hôi ướt đẫm áo, đang đổi, không tiện mở cửa, bà cứ đặt ở cửa để ta tự lấy đi."
Lý bà tử nghe vậy đặt chậu xuống rồi đi. Quỳnh Nương nghe được tiếng bước chân đi xa, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, vén chăn đang che kín trong tay, phát hiện người dưới chăn không hề buồn ngủ, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm áo nàng.
Đang là mùa hè, áo trong là vải mỏng xuyên thấu, tuy rộng không dính vào thân nhưng giống như cảnh trên mây, lộ hoa đào…
Quỳnh Nương nhanh chóng bọc chăn quanh người, cố giữ bình tĩnh, đè thấp tiếng nhỏ giọng nói: "Đã sáng rồi, mời Vương gia trở về."
Lang Vương thích nhất là nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của ớt nhỏ này, cố tình tới gần, cũng học nàng đè thấp tiếng nhỏ giọng nói: "Không phải áo ướt sao? Nàng bệnh không có sức, bổn vương thay cho nàng được không?"
Lúc này trời đã sáng, thỉnh thoảng có người đi lại ngoài cửa sân, Quỳnh Nương biết phải mau để tên yêu tinh gây hoạ này đi. Vương gia ăn mềm không ăn cứng, nói cho cùng là được quý nhân quan tâm một đêm, cũng có chút cảm kích, nàng nhỏ giọng nói: "Xin Vương gia thương tiếc, ngoài cửa sân toàn là người, bị người khác nhìn thấy thì nô gia không còn mặt mũi gặp ai nữa.
Lan truyền tới trấn trên, cha nương cũng không ra khỏi nhà được."
Lang Vương nhớ ra hôm qua tiểu nương này cũng chưa ăn gì, chắc tối qua về bị bệnh hết muốn ăn, không thể lỡ cơm sáng được. Nghĩ vậy, hắn không đùa nàng nữa, đứng dậy đeo giày sải bước ra ngoài cửa.
Quỳnh Nương gấp đến độ kéo ống tay áo hắn, nhỏ giọng nói: "Vương gia, không thể đi cửa lớn…"
Ánh mắt Sở Tà ngưng lại, hỏi: "Bổn vương nên đi đâu?"
Quỳnh Nương chỉ vào cửa sổ nhỏ cạnh giường —— cửa sổ nhỏ dựa gần núi xanh sau sân. Bởi biệt quán tựa núi mà xây, đi vòng quanh phía sau núi cũng không dễ bị người khác nhìn thấy.
Nhưng Sở Tà là người tuỳ tiện đã quen, làm gì có chuyện trộm ngủ với quả phụ rồi nhảy cửa sau? Hắn hừ lạnh một tiếng bước đi mở cửa.
Nhưng cuối cùng vẫn bị Quỳnh Nương dùng hết sức túm chặt, mềm giọng gạt hắn cách cửa phòng xa chút. Sở Tà mượn cơ hội tìm hương hôn trộm một phen, sau đó mới nhét trường bào vào đai lưng, đẩy cửa sổ, từ cửa sổ sạch sẽ nhanh nhẹn trèo ra ngoài.
Tiễn ôn thần đi, Quỳnh Nương đóng kín cửa sổ, lục túi vải chứa tiền dưới giường, thấy ngân phiếu và bạc còn nguyên bèn thở phào nhẹ nhõm.
Quả thực Lang Vương không khác gì lời đồn, chính là ác quỷ háo sắc, nếu cứ nán lại ở biệt quán thì trong sạch của nữ nhi gia thật không còn lại gì. Có năm ngàn lượng bạc này, hết thảy dễ làm!
Nhưng tâm trạng của Lang Vương lại khác, trong mắt tràn ngập màu xanh của cây, bên tai là tiếng chim bói cá véo von, trong miệng là hương thơm dịu trộm ngọc, dù một đường bụi cỏ bụi gai vướng chân cũng vui sướng mà đi.
Lúc nhảy xuống từ tường sân, hắn hù Thường Tiến vừa bước vào, Thường Tiến thấy trên giày và quần của Vương gia bị sương sớm thấm ướt, thật cẩn thận nói: "Vương gia, sau núi có gì không ổn sao, để thuộc hạ phái người đi điều tra…"
Lang Vương không thèm để ý mà vẫy tay, chỉ thong thả thay y phục, thuận miệng hỏi: "Ngươi đi xem phu phụ Thôi gia bây giờ thế nào, đang rảnh rỗi, bổn vương muốn đến Thôi gia."
Thường Tiến thường đến trấn Phù Dung mua đồ, rõ rành rành cái trấn không lớn lắm này, lập tức nói: "Phu phụ Thôi thị đã thu sạp, nghe nói là đến dưới Hoàng Sơn mở cửa hàng."
Lang Vương nghe vậy không thèm để ý, sau bữa sáng gọi Quỳnh Nương đến, hỏi nàng cách cái bàn thấp: "Ăn sáng chưa?"
Quỳnh Nương vừa thu chén đũa vừa nói: "Không phải sáng nay Vương gia lệnh cho phòng bếp nấu cháo tổ yến nấm tuyết thưởng cho người giúp việc trong ngoài phòng bếp ăn sao? Nô gia cũng ăn một chén."
Lang Vương hài lòng gật đầu, nếu không phải chú ý đến thể diện của nàng, sợ người gièm pha, hắn sẽ bê cả nồi đến cho nàng ăn. Bây giờ sắc mặt nàng đã tốt lên rất nhiều, nói chuyện cũng không khàn khàn nữa.
Bây giờ hắn đã sinh lòng thương tiếc với tiểu nương này, thấy nàng chỗ nào cũng tốt, tuy có chút giả đứng đắn nhưng nàng chú ý thể diện nữ nhi, hắn phải quan tâm, phần lớn những giúp việc tạm thời trong biệt quán đều là láng giềng trấn nàng, chưa đưa nàng vào phủ thì tất nhiên không thể thân cận được.
Nhưng nhìn gương mặt nhỏ mịn màng của nàng, nhất thời không được gần gũi với dáng người yêu kiều mềm mại, trong lòng hắn lại ngứa ngáy. Vả lại tiểu nương bị bệnh do tạm thời cách xa phụ mẫu, buồn bực trong lòng, hắn tạo cơ hội để nàng gặp một lần, cũng đỡ nhớ người thân.
Cuối cùng liền quyết định, nói với nàng: "Bát đũa này nàng để đấy, sẽ có người khác mang đi rửa… Nghe nói phong cảnh trên Hoàng Sơn không tồi, lát nữa bổn vương muốn tới đó thưởng ngoạn một phen. Nếu cảnh sắc hợp lòng người thì nán lại một lúc, nói không chừng sẽ dùng cơm ở đó, nàng chuẩn bị chút nguyên liệu nấu ăn rồi mang đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!